Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương , chương 41 của tác giả Lý Tư Nguy cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Chương 7. Hot search. Lúc mới ra mắt không có đồng nào trong túi, Lương Ngư từng ở phòng tầng hầm. Về sau nhận công việc người mẫu, chuyển sang thuê trọ thì hắn mới dư dả chút tiền để có thể đi dạo IKEA. Đương nhiên hắn hiện tại cũng không tới đây nữa rồi, vì THỂ LỆ CHƯƠNG TRÌNH. I - Tên chương trình: "SMARTA CÙNG BÉ CHINH PHỤC ƯỚC MƠ". Sau đây được gọi tắt là "chương trình". Công ty Cổ phần Dinh dưỡng Nutricare, trụ sở tại Số 1, liền kề 2, khu đô thị Vạn Phúc, Hà Đông, Hà Nội. Sau đây được gọi tắt là "Công ty Các sinh viên theo học các đại học tinh hoa hàng đầu của Mỹ ít khi theo đuổi những ngành học có tính mạo hiểm hay ít sinh lợi, và nếu có theo đuổi thì cũng dễ bỏ cuộc nhanh hơn những người khác, mặc dù họ thường xuất thân từ tầng lớp khá giả, khi tốt nghiệp không phải chịu nhiều gánh nặng nợ nần Tôi Bỏ Quên Tôi Ở Nước Anh. Tôi bỏ quên tôi ở nước Anh của Minh Thi, như một-truyện-tình, mơ màng nhưng thật sống động, của một du học sinh đối với nước Anh, xứ sở dù chia tay nhưng đã nằm trọn trong trái tim cô. Ở đó, bạn sẽ được thưởng ngoạn các nghệ sĩ Dịch vụ cơ sở dữ liệu quan hệ của Amazon (Amazon RDS) là một dịch vụ được quản lý, giúp bạn dễ dàng thiết lập, vận hành và điều chỉnh quy mô cơ sở dữ liệu quan hệ trên đám mây.Dịch vụ này cung cấp tính năng có tính hiệu quả chi phí và có quy mô linh hoạt, trong khi vẫn quản lý được các tác vụ quản WWCKC6. Truyện Tôi làm gay trong chương trình yêu đương Thông tin truyện Tôi làm gay trong chương trình yêu đương Bạn chấm truyện được mấy điểm! Tác giả Lý Tư Nguy Thể loại Võng Du, Sủng, Đam Mỹ Nguồn Trạng thái Full Thẩm Ương vốn định tham gia chương trinh hẹn hò thực tế để cua gái, không ngờ ngoài ý muốn bị lật xe. Gái còn chưa kịp cua....còn bị người ta xem như gái để cua!!!! Thẩm Ương Tôi là trai thẳng. Túc Hàn Anh Lên xe, em đưa anh đi học. Thẩm Ương Tôi thật sự là trai thẳng mà! Túc Hàn Anh Thẻ đây, anh mua gì tuỳ ý. Thẩm Ương...... Người xem A Kỹ thuật lái xe của Túc ca thật đỉnh! Mau tấn công Thẩm muội! Người xem B Cứu mạng! Thẩm muội định hồng hạnh xuất tường, Túc ca xông lên! Người xem C A, rõ ràng ta tới xem soái ca cùng muội muội phát cẩu lương với giành tình nhân mà, thế quái nào lại bị một đôi cẩu nam nam thu hút không quay đầu được thế này? Đây là câu chuyện về cả thế giới cùng theo dõi tình yêu của hai nam nhân và quá khứ ấm áp rực rỡ lại trở về lần nữa. Truyện lấy giả thiết chấp nhận hôn nhân đồng tính nha! Truyện edit với mục đích phi thương mại. Vui lòng không Re-up, không chuyển version. Cảm ơn bạn đã đào hố ^^ Editor Tỷ Tỷ Đậu Phụ. Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 1 2 Sau một giây đồng hồ suy nghĩ cặn kẽ, Viên Khải tự nhận mình nói có sách mách có chứng kết luận "Có 3 khả năng. Thứ nhất, mày hiểu lầm bạn nữ không có hảo cảm với mình; thứ hai, ngươi được một bạn nữ tốt bụng giúp đỡ; thứ ba...... Tin nhắn là của bạn cùng phòng mày gửi." Thẩm Ương không thể không nhắc nhở "Bạn cùng phòng của tao là nam đấy." "Tao biết a, nam thì không thể gửi tin nhắn sao?" Viên Khải ý vị sâu xa, "Tiểu sư muội, ngươi cũng không thể kỳ thị nha." "Tao......" "Chủ đề của show là kết bạn, yêu đương nhỉ?" "Phải......" "Nam nhân và nam nhân thì không thể kết bạn sao? Nam nhân và nam nhân thì không thể yêu đương sao? Nước mình năm ngoái mới hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới đó, nói cách khác mày và bạn cùng phòng yêu đương cũng hợp pháp. Nếu hợp pháp thì vì cái gì mà cậu ta lại không được gửi tin nhắn cho mày?" Viên Khải tận tình khuyên bảo, nói lung tung đến chính mình cũng tin, "Cậu ta viết những gì?" Thẩm Ương ngơ ngác, lập luận quá nhiều làm anh không biết bắt đầu từ đâu, theo bản năng nói "Anh là người tốt." Viên Khải "......" Viên Khải đứng lên, lấy sách vở, dứt khoát bước đến mở cửa. Thẩm Ương "Mày làm gì thế?" Viên Khải không quay đầu lại, chỉ để lại bóng dáng tiêu điều, "Bỗng nhiên muốn đi học, học tập làm tao vui vẻ." Thẩm Ương? Buổi chiều trong lúc học, Thẩm Ương bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ ekip, thông báo hắn buổi tối 7h15 tập hợp trước cửa nhà hát lớn, nói là sắp xếp hoạt động xem kịch. Thẩm Ương tan học thì đã 6 giờ, vội vàng đến nhà ăn mua mấy thứ để ăn rồi chạy ngay tới nhà hát lớn, dù cách A đại không quá xa nhưng anh vẫn là người đến cuối cùng. Nhà hát lúc này có rất nhiều người, đặc biệt là cửa phía tây, chen chúc chật như nêm, không ít người qua đường đều tưởng là có đại minh tinh nào đó biểu diễn. Nhưng thực tế làm gì có minh tinh, vốn chỉ có sáu người. Thẩm Ương nhìn đám đông ba tầng trong ba tầng ngoài vây xem, càng cảm thấy các minh tinh không dễ dàng, anh chỉ mới thế này thôi đã hít thở không thông! Nhưng mà trong sáu người, chân chính cảm giác không được tự nhiên hình như chỉ có anh cùng Long Nữ, Nghiêm Gia Kỳ thậm chí còn có thể nói là đang tận hưởng, còn có tâm tình truyền thụ kinh nghiệm tạo dáng và khống chế biểu tình với bọn họ. "Hai người tuy không còng lưng, nhưng dáng đứng cứng quá, ngẩng đầu hóp bụng nâng mông vai thả lỏng....." Hóp bụng nâng mông thì còn thả lỏng thế nào, Thẩm Ương làm không được. "Hai người đừng banh mặt, cười một cái nào, khóe miệng dùng sức kéo ra hai bên tự nhiên một chút, hơi hơi thu cằm......" Dùng sức kéo khóe miệng còn tự nhiên thế nào, Thẩm Ương thật muốn cùng Long Nữ ôm đầu khóc rống. Cũng may ekip điều động cả nhân viên nhà hát, miễn cưỡng sơ tán được đám người. Thẩm Ương còn sợ hãi mà ai oán, "Kịch nói vẫn có nhiều người xem như vậy sao? Không phải bảo hiện tại người xem càng ngày càng ít à? Hơn nữa bây giờ vẫn là giờ làm việc, kịch nói không phải đều diễn vào cuối tuần sao?" "Bởi vì diễn viên chính là nam thần của tôi a!" Nghiêm Gia Kỳ lấy gương ra soi, nhàn nhã nói "Là điểm nhấn của buổi diễn hôm nay đó." Thẩm Ương "Nam thần của cô?" Nghiêm Gia Kỳ chỉ chỉ poster trên tường, "Ngô Trăn." Đối giới với giải trí hoàn toàn chỉ như người qua đường, Thẩm Ương cũng chỉ từng nghe tới tên Ngô Trăn nhưng không biết mặt, nhưng lúc này nhìn thấy gương mặt trên poster, anh ẩn ẩn cảm thấy diện mạo này có chút quen thuộc. "Anh ta từng diễn 《 Võ sĩ quyền anh》." Túc Hàn Anh không biết lại đây lúc nào, âm thanh đạm mặc nhắc nhở. Thẩm Ương bừng tỉnh đại ngộ, "Hóa ra là anh ta!" 《 Võ sĩ quyền anh》 là bộ phim Thẩm Ương vô cùng yêu thích, kịch bản dựa trên tình tiết có thật —— Ngô Trăn đóng vai chính, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà từ đỉnh cao quyền vương thế giới ngã xuống đáy cốc, hơn nữa còn được bác sĩ thông báo tay hắn đã bị thương không còn thích hợp luyện quyền anh nữa. Nhưng tay quyền anh không cam lòng, không chịu thua, càng không từ bỏ, trải qua vô số lần tưởng như tuyệt vọng cùng nỗ lực, rốt cuộc lại một lần nữa bước lên đài, lại lần nữa giành lại vinh dự cao nhất. Năm đó Thẩm Ương ngẫu nhiên xem bộ phim này, bởi vì tình tiết cùng diễn xuất xuất sắc của Ngô Trăn làm anh sinh ra đồng cảm, còn phá lệ mà viết bình luận. Nhưng Thẩm Ương xem phim chỉ chú ý cốt truyện giống chuyện của bản thân chứ không có hứng thú nhận thức diễn viên, hơn nữa ảnh trên poster cũng chỉ giống sáu bảy phần so với tạo hình của Ngô Trăn trong bộ phim kia, bởi vậy anh mới không nhận ra. "《 Võ sĩ quyền anh 》?" Nghiêm Gia Kỳ biểu tình nghi hoặc, "Nam thần của tôi còn từng diễn bộ phim như vậy hả? Nga nga, đúng rồi, hồi anh ấy mới ra mắt có từng thử mấy bộ phim điện ảnh, trong đó có một bộ còn chưa qua được kiểm duyệt đã dám đưa ra nước ngoài, trực tiếp chọc giận truyền thông trong nước. Sau đó bộ phim ấy không những bị cấm mà tin tức nam thần lấy vị trí ảnh đế cũng bị xử lý lạnh, hình như còn bị sát phong một thời gian, mấy năm trước sự nghiệp mới chuyển biến tốt đẹp." Thẩm Ương khó hiểu "Chính là phim 《 Võ sĩ quyền anh 》 sao? Bộ phim này rất ý nghĩa, không thấy chỗ nào để không qua được kiểm duyệt a." Nghiêm Gia Kỳ lắc đầu, "Không, là một phim nói về tôn giáo. Bởi vì chuyện lần đó mà mấy bộ phim điện ảnh hồi đầu của nam thần gần như biến mất, phần lớn là phim nghệ thuật nên tôi cũng lười tìm. Hai người đột nhiên nhắc tới 《Võ sĩ quyền anh 》 mà tôi còn phản ứng chậm như vậy, thật chưa đủ tư cách làm fan, cư nhiên còn không bằng hai người!" Thẩm Ương cười cười "Là do lúc trước tôi thấy đề cử giải thưởng phim điện ảnh trên Weibo, có fan nhắc tới." Nói xong lại tự thấy kỳ quái, nếu 《 Võ sĩ quyền anh》 kém nổi như vậy, Túc Hàn Anh vì sao lại nhắc tới, cứ như thể biết mình từng xem vậy nhỉ? Hay là Túc Hàn Anh cũng chỉ từng xem một bộ phim này thôi? Nhưng Thẩm Ương chưa nghĩ thêm được gì thì đã nghe thấy đạo diễn gọi bọn họ qua. "Trên tay tôi có sáu vé, vị trí ghế khác nhau." Đạo diễn ít khi vừa nói vừa cười, giống như chủ nợ đi đòi nợ, "Nữ chọn trước, đọc lên số ghế ngồi, sau đó vào ngồi đúng ghế. Nam chọn 3 vé còn lại, sau đó tìm vị trí bạn nữ mình thích rồi đổi vị trí với người bên cạnh." Thẩm Ương không hiểu, lại hơi xấu hổ không dám hỏi lại, Dương Thiên Trì lại thoải mái thể hiện chỉ số thông minh của mình, "Là sao?" Đạo diễn giải thích kỹ hơn, "Ý là, nếu các cậu muốn ngồi cùng bạn nữ nào thì phải nghĩ cách để thuyết phục người ngồi bên cạnh bạn nữ đó đổi chỗ cho." "Nếu người đó không muốn đổi thì sai?" Dương Thiên Trì lo lắng cũng rất có lý, hầu hết mọi người đến cùng bạn bè, không dễ đồng ý tách ra ngồi một mình. "Cái này phải xem bản lĩnh đàn ông của các cậu đến đâu thôi. Nếu không đổi được chỗ ngồi, vậy chỉ có thể một mình xem kịch." Đạo diễn nhăn mặt, "Có một điều phải chú ý, nếu có hai bạn nam trở lên cùng chọn một bạn nữ, bên nữ có quyền lựa chọn ngồi cùng ai." Dương Thiên Trì ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, mờ mịt ngó Nghiêm Gia Kỳ một cái. Đáng tiếc Nghiêm Gia Kỳ đang cùng Đoạn Vi Vi tiến hành đấu đá kịch liệt qua ánh mắt, không hơi đâu để ý tới hắn. —— chọn ai không chọn ai, đã không còn chỉ là cuộc chiến giữa khách mời nam mà còn cả phía nữ nữa. Mắt thấy ba cô gái đã lục tục vào chỗ, Thẩm Ương cũng chọn được số của mình, chưa nhìn rõ số ghế đã nghe Dương Thiên Trì nói "Khụ, tôi muốn chọn Gia Kỳ, hai người có ai muốn cạnh tranh không?" Lúc hắn nói chuyện, tầm mắt luôn gắn chặt vào Túc Hàn Anh, người sau lại thân sĩ bày ra tư thể "Thỉnh". Dương Thiên Trì thoáng nhẹ nhõm, mới ý tứ mà nhìn về phía Thẩm Ương, thấy Thẩm Ương liên tục lắc đầu, hắn tức khắc cười đến không thấy tổ quốc, "Hảo huynh đệ!" Sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, hả hê mãn nguyện cầm vé chạy lấy người. Ngoài nhà hát chỉ còn lại Thẩm Ương và Túc Hàn Anh, ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Ương không khỏi tò mò Túc Hàn Anh sẽ chọn ai, đang muốn muốn hỏi thì Túc Hàn Anh đã quay mặt đi, "Đi, chúng ta vào thôi." Lúc này trong phòng đã ngồi đầy hơn phân nửa, Thẩm Ương theo bản năng nhìn quanh tìm kiếm vị trí mấy bạn nữ, anh âm thầm nhớ lại xem chỗ của Đoạn Vi Vi ở đâu, chợt nghe Túc Hàn Anh hỏi "Anh ngồi chỗ nào?" Thẩm Ương cúi đầu nhìn vé, "Lầu một hàng thứ sáu, số 8." Túc Hàn Anh không nói gì, lập tức tiến lên phía trước. Thẩm Ương sửng sốt, cũng đi theo. Anh nhớ Đoạn Vi Vi ở hàng 4, Long Nữ ở hàng năm, không biết Túc Hàn Anh sẽ chọn chỗ nào? Nếu Túc Hàn Anh chọn Đoạn Vi Vi, cậu ta muốn cạnh tranh sao? Ách, vẫn không cần tự rước lấy nhục...... Nhưng mà ngoài dự kiến của Thẩm Ương, Túc Hàn Anh dừng ở hàng 6, rồi tìm được số 8 gần lối đi. Bên cạnh số 8 là một nam sinh, trên đầu gối đặt một cái túi COACH, khả năng cao là đi cùng bạn gái. Túc Hàn Anh hơi cúi người, nói với nam sinh "Chào anh, có thể nhờ anh giúp một chút không?" Cậu thấy nam sinh nhìn qua, chỉ chỉ Thẩm Ương, "Đây là bạn của tôi, hai chúng tôi lần đầu tiên tới xem kịch, không cẩn thận mua nhầm vé nên bị ngồi tách riêng." Cậu đưa vé của mình ra, "Chỗ của tôi ở giữa hàng thứ 5, anh có thể đổi chỗ ngồi với tôi không?" Dứt lời, nam sinh cùng Thẩm Ương đồng thời sửng sốt, người trước một lời khó nói hết, người sau đầu đầy dấu chấm hỏi. "Ngại quá, tôi......" Nam sinh đương nhiên không muốn đổi, nhưng câu từ chối còn chưa nói xong, bạn gái bên cạnh đột nhiên trách móc "Có thể! Không thành vấn đề!" Nam sinh khiếp sợ, không thể tin nổi mà nhìn bạn gái, "Không phải, chúng ta......" Nữ sinh "Ai nha chuyện nhỏ thôi mà, anh đừng tính toán chi li thế." "Anh tính toán chi li?" Ánh mắt nam sinh dại ra. Cô bạn gái không chớp mắt nhìn chằm chằm Túc Hàn Anh, sốt ruột giục bạn trai "Anh đổi hay không đổi, anh không đổi thì em đổi!" Nam sinh "......" Cuối cùng, nam sinh đành ôm theo túi của bạn gái, như u hồn phiêu tới hàng phía trước. Thẩm Ương ngơ ngẩn nhìn Túc Hàn Anh ngồi vào chỗ, do dự nói "Không phải......phải ngồi cạnh bạn nữ sao?" "Tôi tạm thời không chọn ai, không biết nên tìm ai." Túc Hàn Anh lấy kính từ ba lô ra, không chút để ý mà chà lau, "Nếu anh muốn đi tìm các cô ấy, tôi không có ý kiến." Thẩm Ương "......" Còn có thể như vậy? Anh lưỡng lự quay lại nhìn quay phim tiểu ca, nhưng mà vẻ mặt của tiểu ca cũng đang hoang mang, chưa thấy ngăn cản. Thẩm Ương thở dài, anh có thể bỏ lại Túc Hàn Anh mà đi tìm bạn nữ sao? Vậy thì quá không nghĩa khí a! Với cả nếu anh ngồi cùng Đoạn Vi Vi thì chỉ còn Long Nữ là một mình, không khỏi quá đáng thương đi. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ trước sau, Thẩm Ương quyết định ngồi lại chỗ này. Nhưng anh không biết rằng sau khi mình ngồi xuống, mấy cô gái vẫn chú ý động tĩnh bên này lại có tâm tư khác nhau —— Long Nữ có chút thất vọng nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm, nụ cười của Đoạn Vi Vi có chút vặn vẹo, chỉ có Nghiêm Gia Kỳ miễn cường ngồi cùng Dương Thiên Trì. Cách một biển người, Nghiêm Gia Kỳ thưởng thức bóng dáng cô độc của Đoạn Vi Vi, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa. Rất nhanh sau đó, đèn tối đi. Theo màn sân khấu kéo ra, các diễn viên lần lượt xuất hiện trên sân khấu, không khí nguyên bản hơi ồn ào cũng dần dần yên tĩnh. Kịch bản tên là 《 1001 bức thư tình 》, nội dung kể về một đôi thanh mai trúc mã yêu nhau thời dân quốc nhưng vì thời cuộc mà bị chia cách, nam nhân vì tín niệm cùng tín ngưỡng của mình mà tham gia cách mạng, sau đó lại vì trùng kiến đất nước mà mất hết lập trường chính trị; còn cô gái thì bị gả nhầm người xấu, sau khi ly hôn mang theo con trai di dân sang nước ngoài, từ đây không còn tin tức gì nữa. Vài thập niên sau, cháu trai của cô gái quay về nước tìm được thành phố nhỏ nơi bắt đầu chuyện xưa và nơi bà ngoại ở năm đó. Có thể đoán trước được, nhà ở sớm đã đổi chủ, sau khi người chủ mới biết được thân phận của người cháu trai thì cực kỳ nhiệt tình, cũng bê từ trong phòng ra tới sáu bảy cái rương bằng tre, trong rương tất cả đều là những lá thư chồng chất như núi. Hóa ra chỗ thư này đều gửi cho chủ nhân thực sự của ngôi nhà này, nhưng người gửi thư không để lại tên và địa chỉ, chỉ có dấu bưu điện cho thấy đối phương cũng sống tại thành phố này. Cho tới nay đã hơn một nghìn lá. Kết thúc câu chuyện, tôn tử hao tâm khổ tứ rốt cuộc cũng tìm được người gửi thư, cũng trong lễ tang quạnh quẽ của người đó nhận được lá thư cuối. Đó là di thư của nhân vật nam viết cho đối phương trước khi lần đầu tiên ra chiến trường —— Tôi yêu em, như ngọn lửa cháy bỏng, như đại dương mênh mông. Nếu tôi chết, nguyện hóa thành gió bốn mùa luân chuyển, dù không thể nắm lấy, nhưng trước sau như một, mãi bên em. Đối với loại tình tiết cẩu huyết này, Thẩm Ương nguyên bản cũng không thích, cho dù đã được phổ biến trước là kịch được cải biên dựa theo câu chuyện có thật. Nhưng anh dần dần bị diễn xuất xuất sắc của các diễn viên tác động, dần dần bị kỹ thuật diễn xuất thần của nam chính Ngô Trăn dẫn dắt, dễ dàng phá tan phòng tuyến tình cảm, rất nhiều lần xúc động muốn rơi nước mắt. Bất quá Thẩm Ương tôn thờ chủ nghĩa làm nam nhi không được dễ dàng rơi nước mắt, giữa một mảnh tiếng nức nở, anh áp chế sống mũi cay cay, cắn chặt răng, kiên quyết không rơi một giọt nước mắt. Nhưng mà Thẩm Ương vẫn xem nhẹ năng lực truyền đạt của Ngô Trăn, kết vở kịch, tuy Ngô Trăn không lộ diện, nhưng khi giọng nói trầm thấp êm tai thư thái đọc di thư, Thẩm Ương rốt cuộc nhịn không được nữa, cùng rất nhiều người xem nước mắt tuôn trào. Anh giả bộ xoa mặt, nhân cơ hội gạt nước mắt, trong lúc đó còn âm thầm quan sát Túc Hàn Anh, cho dù đôi mắt đối phương giấu sau mắt kính nhưng Thẩm Ương vẫn có thể chắc chắn Túc Hàn Anh không khóc. Túc Hàn Anh là người ý chí sắt đá sao? Tiểu ca mập mạp đằng trước rõ ràng khóc đến rung cả ghế đó! Thẩm Ương không dấu vết hít sâu, không dám để lộ nửa điểm tiếng động. Hắn cố gắng đem tất cả mềm yếu giấu trong ánh sáng ảm đạm, không muốn để người bên cạnh phát hiện. Dù sao, cũng sắp kết thúc rồi. Chờ màn sân khấu kéo lên, đèn sáng trở lại, Thẩm Ương ta đây, là thằng đàn ông ba mét tám đó! Giữa lúc Thẩm Ương đang cực lực nhẫn nại, bỗng nhiên cảm giác người bên cạnh khẽ đụng vào mình. Thẩm Ương theo bản năng cúi đầu, liền thấy Túc Hàn Anh truyền qua một bao giấy ăn "Xoa xoa..... Mồ hôi." Tác giả có lời muốn nói Túc Thân sĩ nên ta giả bộ là mồ hôi pa——Ngô Trăn là công chính đầu tiên trong kế hoạch của ta năm nay, cho nên ở nơi này giới thiệu một chút, với cả năm trước xem Dược thần, bên cạnh ta có hai tiểu ca ca cường tráng, sau đó khóc làm một hàng ghế của chúng ta chấn động...... Phát 20 bao lì xì! *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để giờ. Ba tấm thiếp đúng giờ được đưa đến phòng các cô gái. Nghiêm Gia Kỳ ôm gấu bông hồng nhìn chằm chằm tấm thiệp màu lam trên bàn, nói "Long Nữ, cô chọn đi." Không phải cô hào phóng, mà là Long Nữ đã thắng trò đoán nghề nghiệp ngày đó nên được quyền chọn trước. Long Nữ khẽ cắn môi, do dự một lát rồi chậm rãi mở ra tấm thiệp đầu tiên —— "Chùy, cây búa hả?" Nghiêm Gia Kỳ mông lung, "Chắc là cây búa đi? Cây búa thì có ý nghĩa gì?" Long Nữ và Đoạn Vi Vi cũng hoang mang, đều lắc đầu. Nghiêm Gia Kỳ "Thôi, Long Nữ tiếp tục đi." Long Nữ nhanh chóng mở hai tấm thiệp còn lại, thế là các cô gái thấy một cây búa, một cái mũ rơm và một con cá mập chibi. Các cô gái nhìn nhau, không hiểu mấy cái này nghĩa là gì. "Sao một chữ cũng không có, ý gì vậy?" Nghiêm Gia Kỳ bực bội, thế này thì các đoán ra ai được? Long Nữ khẽ nói "Có lẽ sợ chúng ta nhận ra ai thông qua chữ viết." Đoạn Vi Vi ngồi xuống ghế nghiêm túc đánh giá mấy tấm thiệp, một lát sau ngẩng đầu "Long tỷ tỷ chọn tấm nào? Tôi thấy cá mập rất đáng yêu, hẳn là công viên hải dương đi?" Cô có dự cảm, người vẽ cá mập nhất định không phải là Túc Hàn Anh! Nghiêm Gia Kỳ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư cô ta, liền nói ngay "Cá mập đúng là rất đáng yêu, nếu không phải Thiên Trì thì cũng là Thẩm Ương nhỉ?" Ha ha, thật ra sau khi dần quen biết Túc Hàn Anh, hứng thú của cô đã không còn nhiều như trước nữa —— không phải người ta không tốt, mà vì cô tự biết Túc Hàn Anh không có cảm giác gì với mình, khó có kết quả, bởi vậy không định lãng phí thời gian làm gì. Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc cô không đấu với Đoạn Vi Vi nữa. Nghiêm Gia Kỳ hứng thú nhìn Đoạn Vi Vi, người sau hô hấp cứng lại, nhịn cơn tức quay mặt đi, giữa hai người bùng lên mùi lửa cháy. Long Nữ rất mẫn cảm, tất nhiên cũng nhận ra sóng ngầm cuồn cuộn lúc này, cô cũng chỉ coi như không biết, mím môi cười nói "Tôi chọn tấm cá mập này nhé?" Cô nguyện ý tin vào trực giác của mình —— cá mập đáng yêu như vậy, nhất định là người đó! * Đậu Cá mập đáng yêu nèThấy Long Nữ chọn tấm thiệp, Đoạn Vi Vi thoáng thả lỏng, cô tặng Long Nữ một nụ cười ngọt ngào, "Được, để tôi xem kỹ hai tấm còn lại." Cô cầm tấm cây búa lên trước, "Cái này chỉ gì nhỉ? Phường thủ công à? Sao cứ cảm thấy quen mắt nhỉ......" Nghiêm Gia Kỳ cũng nghiêm túc tự hỏi, nhưng vẫn nhớ không ra đã thấy cây búa này ở nơi nào, ngược lại còn nhớ đến cái ô —— cây búa, chẳng lẽ đang ám chỉ thuê phòng khách sạn sao? Khụ, nhanh chóng thu liễm biểu tình, ngồi nghiêm chỉnh lại, phỉ nhổ mình thật là ô Yêu Vương1 chuyển thế. 1 Ô Yêu Vương 污妖王 biệt danh dân mạng đặt cho Phí Ngọc Thanh, bắt nguồn từ một số video được cắt ghép lại, hầu hết đều có từ ngữ thô tục và hài hước. Chữ "Ô" ở đây nghĩa là bẩn"Thôi, không xem cây búa vội." Đoạn Vi Vi lại cầm lên tấm thiệp khác, "Mũ rơm đại diện cho cái gì nhỉ? Bện à? Hay là ra ngoại thành chơi? Hoặc là...... Luffy? Triển lãm manga sao?" Nghiêm Gia Kỳ lười đoán, trực tiếp hỏi "Cho nên cô chọn cái nào?" Đoạn Vi Vi cảnh giác, "Cô thì sao?" Nghiêm Gia Kỳ cố ý xuyên tạc "Vi Vi cho tôi chọn trước à? Vậy thì chọn ——" Cô vươn tay về phía "Mũ rơm"...... "Tôi chọn mũ rơm!" Đoạn Vi Vi nhanh tay lẹ mắt cướp về, ôm vào ngực, "Tôi thấy khả năng lớn là triển lãm manga, hoặc ra ngoại thành chơi, cả hai đều thích." Nghiêm Gia Kỳ cũng tranh, chỉ lạnh lạnh nói "Biết đâu đi trồng cây thì sao?" Đoạn Vi Vi thắng Nghiêm Gia Kỳ nên tâm tình rất tốt, vì thế nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Ai lại đi trồng cây ngày hẹn hò, bị điên sao?" Nghiêm Gia Kỳ cong cong môi, lấy đi tấm "Cây búa", nói đầy thâm ý "Phường thủ công à...... Nhìn đã thấy là lựa chọn tốt nhất, biết đâu là đến thành phố trò chơi thì sao? Đập chuột gì đó......" Lời này nói ra làm Đoạn Vi Vi biến sắc, cô đột nhiên cảm thấy phường thủ công mới đúng là địa điểm hẹn hò hợp với khí chất của Túc Hàn Anh, thành phố trò chơi lại càng có khả năng...... Nhưng mà chọn cũng đã chọn xong, ai cũng không đảm bảo suy đoán của mình là chính xác, cô không thể để Nghiêm Gia Kỳ xỏ mũi! Đoạn Vi Vi hít sâu một cái, cười nói "Vậy chúc Gia Kỳ ngày mai hẹn hò thuận lợi." Nghiêm Gia Kỳ cười đến tự nhiên hào phóng, "Cảm ơn, cũng chúc hai người có thể hẹn hò đúng người trong lòng." Hai người âm thầm đối diện, lại đồng thời rời mắt. Bên kia, Thẩm Ương đã tắm xong, lúc ra khỏi phòng tắm thấy Túc Hàn Anh đang nghịch di động, theo bản năng nhìn cửa, hoá ra nhóm quay phim đã hết giờ làm. "Hôm nay nghỉ quay sớm như vậy à?" Thẩm Ương nhìn đồng hồ, 10 giờ 15. Túc Hàn Anh "Ngày mai hẹn hò nên tổ sản xuất để chúng ta nghỉ sớm một chút." Thẩm Ương cầm máy sấy tóc, thuận miệng nói "Cũng rất tri kỷ nha." Anh đang muốn quay lại phòng tắm sấy tóc thì Túc Hàn Anh đột nhiên nói "Gần trung tâm Đông Hoa mới mở một nhà hàng Quảng Đông cao cấp, trang trí rất đặc sắc." Thẩm Ương phản ứng chậm nửa nhịp mới ngộ ra là Túc Hàn Anh đang đề cử nhà hàng cho mình, "Cụ thể ở đâu vậy? Tên là gì thế?" Túc Hàn Anh đưa di động ra, trên giao diện là WeChat của nhà hàng Quảng Đông kia, tên "Ngự Việt Đình". Thẩm Ương lướt một lát, cơ bản đã hiểu phong cách và giá cả —— đúng là lựa chọn tối ưu. Bởi vì quanh trung tâm Đông Hoa phần lớn là toà nhà văn phòng và khách sạn, mấy nơi anh tìm thấy đều khá xa, Túc Hàn Anh thật sự đã giúp anh giải quyết được phiền toái lớn. "Cảm ơn cậu nhé." Thẩm Ương trả điện thoại lại cho Túc Hàn Anh, cảm kích nói "Nếu bạn nữ hẹn hò với tôi có thể ăn được món Quảng Đông, bọn tôi sẽ đến chỗ này." Túc Hàn Anh "Ân" một tiếng, hơi rũ mắt, "Ngày mai......" Thẩm Ương? Túc Hàn Anh trầm mặc, "Không có gì, nghỉ ngơi sớm một chút." Thẩm Ương đầu đầy dấu hỏi, "...... Hảo." Ngày kế thời tiết tốt, vạn dặm trời quang, trong xanh không mây. Ăn xong cơm trưa, Thẩm Ương chuẩn bị cẩn thận một phen, còn vuốt keo lên mái tóc mềm oặt của mình, lúc này mới mang tinh thần hăng hái ra khỏi cửa. Anh đi tàu điện ngầm tới địa điểm gặp mặt, chờ đối tượng hẹn hò của mình, trong lòng có chút chờ mong, lại càng khẩn trương. Hai giờ rưỡi, Thẩm Ương thấy một cô gái tóc uốn lọn đang đi về phía này, anh hơi bất ngờ, ngay sau đó vẫy tay gọi "Gia Kỳ, nơi này!" Nghiêm Gia Kỳ ngừng bước, cũng đã nhìn thấy Thẩm Ương, trong lòng tuy có chút tiếc nuối nhưng lại không cảm thấy thất vọng —— hẹn hò với Thẩm Ương, hôm nay không sợ không thú vị. Bất quá, thú vị mà cô nghĩ tới không phải là chuyện hẹn hò của bản thân, mà là Thẩm Ương, đối phương có đôi khi ngốc bạch ngọt làm cô thật sự nhịn không được muốn trêu chọc. Hai người đối mặt, Nghiêm Gia Kỳ liền mở miệng "Sao cậu lại biến mình thành Tony thế này?" Thẩm Ương "Tony gì cơ?" Nghiêm Gia Kỳ "Hiệu cắt tóc của Tony lão sư a." Thẩm Ương "......" Thấy Thẩm Ương ăn quả đắng, Nghiêm Gia Kỳ liền vui vẻ, cười hơn nửa ngày mới nói "Nhìn thấy tôi có thất vọng không?" Thẩm Ương nói chắc nịch "Không thất vọng, rất vui!" Anh cũng không nói dối, trong ba người thì ở cùng Nghiêm Gia Kỳ là tốt nhất, cùng Đoạn Vi Vi dễ làm anh khẩn trương, còn cùng Long Nữ thì lại dễ ngại. Nghiêm Gia Kỳ nghe Thẩm Ương trả lời như vậy thì rất hài lòng, cũng lười truy cứu thật giả, hỏi "Cậu vẽ cây búa là có ý gì? Hôm nay chúng ta đi đâu thế?" Thẩm Ương chỉ chỉ toà nhà cao phía sau, thần thần bí bí nói "Đến lúc đó cô sẽ biết." Nghiêm Gia Kỳ thuận mắt nhìn lên, biểu tình đột nhiên cổ quái, "...... Khách sạn á?" Thẩm Ương "Đúng vậy, chúng ta vào trước đã." Nghiêm Gia Kỳ "......" Nghiêm Gia Kỳ???! * Đậu Tiểu bạch thỏ đi cùng ma vương đại tỷ thật là đủ hàiNhưng mà khi Thẩm Ương đưa cô đi qua khách sạn, đi tắt vào trung tâm Đông Hoa, Nghiêm Gia Kỳ thật sự xấu hổ muốn chết! Cô, nghĩ bậy bạ quá rồi! Với loại hình nhìn đã biết là độc thân từ khi sinh ra đến giờ như Thẩm Ương, sao có thể có tư tưởng sâu cay thế được! "Triển lãm Marvel, cô có hứng thú không?" Nghiêm Gia Kỳ đối mặt với ánh mắt tự tin lại chờ mong của Thẩm Ương thì chột dạ, trả lời trái với lương tâm "Đương nhiên!" Thực tế, tuy cô biết Marvel là gì, nhưng ngày thường ngay cả Marvel hay Weiman2 cũng gọi nhầm thì nói gì tới chuyện hứng thú..... 2 Marvel 漫威 tiếng trung đọc ngược lại là Weiman 威漫Vì thế sau đó, hai người bắt đầu gian nan trải qua cả chặng đường ông nói gà bà nói vịt —— "Hoá ra cậu vẽ vũ khí của Lôi Thần3, bảo sao tôi cứ thấy quen mắt!" 3 Thẩm muội vẽ cái búa của Thor ý, mình để nguyên là Lôi Thần để thể hiện Gia Kỳ tỷ ít quan tâm tới Marvel nên không gọi tên Thor nhé"Đúng vậy." "Diễn viên diễn Lôi Thần gần đây có phải có phim mới không? Lúc trước có người bạn hẹn tôi đi xem, hình như gọi là 《 Hải Vương 》?" "《 Hải Vương 》 là của DC, với cả diễn viên đóng Lôi Thần và diễn viên phim đó cũng không phải một người......" "Nga, DC là gì?" "......" "A a a! Tôi muốn chụp ảnh chung với siêu nhân!" "Kia là Captain America......" "Ai, sao vẫn không thấy Batman nhỉ?" "...... Batman cũng là của DC." ...... Dạo xong mấy khu vực triển lãm, Thẩm Ương miệng khô lưỡi khô, đầu váng mắt hoa! Lúc này cho dù anh có ngốc cũng biết chủ đề hẹn hò của mình quá thất bại. Rút kinh nghiệm xương máu, Thẩm Ương quyết định không để Nghiêm Gia Kỳ khó xử, cũng không tự làm khó mình. Mới 3 rưỡi hai người đã ra khỏi triển lãm, so với dự tính của Thẩm Ương sớm hơn rất nhiều, để bổ sung thời gian trống, anh đành phải đáp ứng bồi Nghiêm Gia Kỳ dạo phố. Quanh trung tâm Đông Hoa không tiện đón xe, Nghiêm Gia Kỳ dùng app gọi taxi, nhưng lái xe đi theo hướng dẫn mà vẫn lạc đường, nói qua điện thoại cũng không thông, nếu không phải lái xe nói xin lỗi mãi thì với tính cách của cô đã sớm huỷ đơn, khiếu nại dịch vụ rồi. Đợi khoảng mười lăm phút, lái xe mới khoan thai tới muộn, đối phương là một đại thúc tầm 50 tuổi, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, vừa thấy chính là nhân dân lao động dãi dầu nắng mưa. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi mới đổi nghề chưa lâu nên chưa quen đường, để các vị đợi lâu!" Lái xe thành khẩn xin lỗi trấn an Thẩm Ương, nhưng mà tính tình anh vốn ôn hoà nên cũng không để ý, nhưng Nghiêm Gia Kỳ lại dễ nổi nóng, cô thấy trong xe không có quay phim, lập tức quở trách "May mắn bác gặp người kiên nhẫn như chúng tôi nên dễ nói chuyện, cũng may không có việc gấp gì, vạn nhất chúng tôi không có thời gian, bạn chậm trễ như vậy làm lỡ việc thì sao? Đều nói làm nghề nào yêu nghề đó, không quản bác nhận mấy đơn, cũng cần chuẩn bị ——" Cô đang nói ào ào thì Thẩm Ương đột nhiên lớn tiếng hơn "Bác tài thật ngại quá, bác lái xe đi, chú ý an toàn." Nghiêm Gia Kỳ ngẩn người, không nghĩ tới Thẩm Ương sẽ ngắt lời mình, lập tức thấy ủy khuất. Nhưng cô cũng sẽ không tranh cãi với Thẩm Ương, chỉ nhỏ giọng chất vấn "Sao nào? Tôi cũng không chửi người, chờ lâu như vậy còn không được nói sao?" Thẩm Ương khẽ lắc đầu, trộm nhìn lưng ghế phụ, trên đó dán một tờ giấy có chữ viết tay. Nghiêm Gia Kỳ vừa lên xe đã nhìn thấy, còn tưởng đó là quảng cáo trị vô sinh nấm chân thường thấy gì đó, giờ được Thẩm Ương nhắc nhở mới nhìn kỹ lại, hoá ra phía trên toàn là chữ viết tay, nội dung càng khác suy nghĩ của cô —— "Chào ngài, hoan nghênh ngài đi xe, tôi là con gái của tài xế! Ba ba lúc trước lái xe tải nuôi tôi ăn học, hiện giờ tuổi lớn thân thể ăn không tiêu nên phải đổi nghề. Ba ba lái xe không được nhanh, người nói ra khỏi cửa thì an toàn là trên hết, nếu ngài cần đi gấp xin nói trước với ba ba. Ba ba ngoài lái xe thì cái gì cũng không giỏi, cũng không giỏi giao tiếp với mọi người, nếu chẳng may phục vụ không chu toàn cũng mong ngài thông cảm. Trong túi sau lưng ghế phụ có khăn giấy, túi rác và bản đồ, nếu ngài cần thì có thể lấy. Cuối cùng, xin cho ba ba đánh giá năm sao nga." Xem xong, Nghiêm Gia Kỳ liền trầm mặc, cô không mềm lòng giống Thẩm Ương nhưng lại vì Thẩm Ương mà mềm lòng. Nghiêm Gia Kỳ lại đưa mắt nhìn nam sinh bên cạnh, ánh mắt dần dần nhu hòa. Ô tô đi vào một con đường cây xanh, bóng cây loang lổ, lấp ló ánh mặt trời. Mà ở ngoại thành A thị, Đoạn Vi Vi đè chặt mũ rơm ngửa đầu nhìn mặt trời, trong lòng ấm ức nghĩ —— vì cái gì mình lại tới đây chịu tội thế này? Người khác hẹn hò ai mà không mỹ mỹ? Ngọt ngào? Còn cô thì sao? Lớp trang điểm kỹ càng đã sớm bị mồ hôi chảy hết, mái tóc bết lại dính vào cổ, da vì phơi nắng mà đỏ lên, môi cũng thiếu nước mà khô nứt, càng miễn bàn tới xương cốt mỏi rã rời..... Đoạn Vi Vi một tay chống nạnh, một tay xách cuốc, sớm đã không màng hình tượng nữa. Lúc này, cô chỉ muốn một mồi lửa đốt hết ruộng hoa trước mắt, lại càng phải bóp chết Nghiêm Gia Kỳ miệng quạ đen kia! Triển lãm manga? A. Dạo chơi ngoại thành? Ha ha. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình thật sự phải đi trồng cây...... Vốn dĩ nhìn thấy Túc Hàn Anh ở địa điểm gặp mặt, cô kích động đến suýt nữa mất cả hình tượng —— chọn giấu mặt cũng trúng chứng tỏ hai người có duyên đó! Dọc đường đi cô cũng không hỏi Túc Hàn Anh rốt cuộc muốn đi đâu, chỉ chờ đối phương tạo ra kinh hỉ, nhưng mà kinh hỉ thì không thấy đâu, chỉ có kinh hách. Mới đầu, Đoạn Vi Vi cũng không đau khổ như vậy, tâm nói trồng cây thì trồng cây, coi như một loại tình thú đi. Nhưng cô rất nhanh phát hiện Túc Hàn Anh nghiêm túc muốn trồng cây, cả khi cô uyển chuyển ám chỉ, đối phương còn mời một bác gái tới làm mẫu...... "Mệt muốn chết rồi hả?" Bác gái truyền bình nước qua, "Ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước chút đi." Đoạn Vi Vi nói cảm ơn, cũng chẳng quan tâm bên dưới là đất bùn mà đặt mông ngã ngồi xuống, cô nhìn từng vườn hoa lớn, hỏi "Ruộng hoa quanh đây đều là của Túc ca sao?" "Đúng vậy, đều được Túc tiên sinh bao." Bác gái cẩn thận giải thích "Hôm nay chúng ta gieo giống, dăm ba bữa là nẩy mầm, chừng hai ba tháng cô quay lại đây là có thể thấy cả vườn cúc bách nhật." * hoa cúc bách nhậtĐoạn Vi Vi thoáng tưởng tượng, tức khắc cảm thấy mồ hôi của mình có ý nghĩa. Cô quay đầu lại nhìn Túc Hàn Anh còn đang chăm chỉ lao động, hiếu kỳ hỏi "Bác có biết vì sao Túc ca lại muốn trồng cúc bách nhật không?" Bác gái "Túc tiên sinh không nói, chỉ bảo chúng tôi chăm sóc ruộng hoa cho tốt." Lúc này, Đoạn Vi Vi nghe thấy Túc Hàn Anh gọi mình, vội trả lời, lúc biết đối phương định quay về, cô gần như mừng tới phát khóc. Phải biết rằng bọn họ mới sáng sớm đã xuất phát, tới chỗ này thôi đã mất hai giờ đi xe, hiện tại về đến nhà không sai biệt lắm cũng đến 6 giờ. 6 giờ...... Thứ bảy cô háo hức mong chờ, thứ bảy tươi đẹp, toàn bộ đều dùng để trồng cây...... Đoạn Vi Vi còn tưởng Túc Hàn Anh sẽ về thẳng nhà nhỏ, ai ngờ khi tới trạm thu phí cao tốc thì đối phương lại hỏi cô "Cô ăn được món Quảng Đông không?" Nháy mắt, Đoạn Vi Vi quả thực nghi ngờ lỗ tai của mình, chẳng lẽ Túc Hàn Anh muốn mời cô ăn cơm chiều? Chẳng lẽ ngày hẹn hò mà cô cho là đã đến sơn cùng thủy tận thì lại có hy vọng?! "Ăn!" Đoạn Vi Vi nói ngay, chỉ sợ đáp chậm một chút thì đối phương sẽ đổi ý. Vì thế nửa giờ sau, Túc Hàn Anh mang cô tới một nhà hàng Quảng Đông. Có thể biết trước được, mấy máy quay theo sau bọn họ gây chú ý không nhỏ, nhưng phục vụ nhà hàng có tố chất đã qua huấn luyện mà cười nói "Xin hỏi hai vị có đặt trước không?" Túc Hàn Anh không trả lời ngay mà nhìn về hướng đại sảnh. Người phục vụ bảo trì mỉm cười "Tiên sinh muốn tìm người sao?" Túc Hàn Anh đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cậu, "Túc ca?" Cậu vừa quay đầu lại đã thấy Nghiêm Gia Kỳ đeo một cái túi Celine mẫu mới nhất đứng ở phía trước, mà theo sau chính là trợ thủ đắc lực Thẩm Ương đang tay xách nách manh mấy cái giấy túi, trông hệt cây thông Noel. Lúc này, Túc Hàn Anh có thể đọc ra trên mặt anh sống không còn gì luyến tiếc , ủy khuất , nhiệm vui bảo tiêu Trung Nam Hải xách túi cho lãnh đạo ...... Tác giả có lời muốn nói Tài xế taxi kia là một nhân vật có thật ta gặp được ở thành phố khác, nếu có duyên không chừng mọi người cũng có thể gặp được chú ấy.——20 bao lì xì~ Thể loại Đam mỹ, Hiện đại, Game, Tình hữu độc chung, Ngọt sủng, Niên hạ, Chủ thụ, Sảng văn, HETên gốc Ngã tại luyến ái tổng nghệ giảo cơTình trạng Hoàn 75 chương + 1 PNEditor Tỷ Tỷ Đậu Phụ Thẩm Ương vốn định tham gia chương trinh hẹn hò thực tế để cua gái, không ngờ ngoài ý muốn bị lật xe. Gái còn chưa kịp cua….còn bị người ta xem như gái để cua!!!! Thẩm Ương Tôi là trai thẳng. Túc Hàn Anh Lên xe, em đưa anh đi học. Thẩm Ương Tôi thật sự là trai thẳng mà! Túc Hàn Anh Thẻ đây, anh mua gì tuỳ ý. Thẩm Ương…… Người xem A Kỹ thuật lái xe của Túc ca thật đỉnh! Mau tấn công Thẩm muội! Người xem B Cứu mạng! Thẩm muội định hồng hạnh xuất tường, Túc ca xông lên! Người xem C A, rõ ràng ta tới xem soái ca cùng muội muội phát cẩu lương với giành tình nhân mà, thế quái nào lại bị một đôi cẩu nam nam thu hút không quay đầu được thế này? Đây là câu chuyện về cả thế giới cùng theo dõi tình yêu của hai nam nhân và quá khứ ấm áp rực rỡ lại trở về lần nữa. Truyện lấy giả thiết chấp nhận hôn nhân đồng tính nha! Truyện edit với mục đích phi thương mại. Vui lòng không Re-up, không chuyển version. Cảm ơn bạn đã đào hố ^^

tôi làm gay trong chương trình yêu đương