Yêu từ cái nhìn đầu tiên xảy ra khi chúng ta bắt gặp bộ nhận diện thương hiệu thông qua hình ảnh hoặc bao bì sản phẩm và đây sẽ là lợi thế trong việc chiếm cảm tình của khách hàng. RICE Creative nhận thấy điều này chưa được thực hiện bài bản tại Việt Nam và là cơ hội để họ gia nhập thị trường. Quý khách chỉ có thể nhấn yêu cầu mã kích hoạt tối đa 5 lần, nếu quá lần thứ 5, thông báo được hiển thị yêu cầu liên hệ Trung tâm Dịch vụ Khách hàng theo số (84 28) 37 247 247 (Miền Nam) hoặc số (84 24) 62 707 707 (Miền Bắc), hoạt động từ 8:00am đến 10:00pm hằng ngày Chương 1: Lam sắc yêu cơ. Tống Sơ Nhất cảm thấy mình nhất định là bị ảo giác rồi, nếu không, tại sao cô lại nhìn thấy Thẩm Hàn chứ? Năm năm, Thẩm Hàn xuất hiện vô số lần trong mộng của cô, nhưng lại chưa từng xuất hiện lấy một lần khi cô Chuyện tình Thanh Hà - Phương Uyên: Yêu đương một cách khác thường. Mới đây, nữ danh ca hải ngoại Thanh Hà lại có chia sẻ bất ngờ về chuyện hẹn hò với nhạc sĩ Phương Uyên làm dân tình ngưỡng mộ. Dưới đây là Tổng hợp các bản án về bồi thường thiệt hại do tính mạng, sức khỏe bị xâm phạm, các bạn cùng tham khảo. 1. Bản án 17/2018/DS-ST ngày 25/01/2018 về bồi thường thiệt hại do tính mạng bị xâm phạm. + Cấp xét xử: Sơ thẩm. + Cơ quan xét xử: Tòa án nhân dân Tình Yêu Khác Thường là truyện ngôn tình đầy hài hước và thú vị, xoay quanh về một tình yêu được sắp đặt theo trình tự hợp lý. Nghe nói, Trình tự yêu bình thường sẽ là: Nắm tay Xem thêm » DS Chương Đọc Truyện Thêm Yêu Thích BÌNH LUẬN TRUYỆN RXDrH. Chương 63. Tôi sẽ không chia tay “Khoan đã!” Hứa Gia Lạc chợt tiến lên một bước, đồng thời lúc đó Phó Cảnh vừa tóm chặt lấy cổ tay của Phó Tiểu Vũ đẩy Omega về phía sau, vừa quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm vào Alpha. Thấy tình hình trước mắt sắp không thể khống chế nổi, Phó Tiểu Vũ đột nhiên nói nhỏ “Hứa Gia Lạc, em… em muốn quay về cùng ba trước.” Thật ra với tính cách của cậu, vốn sẽ không nghe lời như thế. Nhưng vào thời khắc này, cậu thực sự không thể để Phó Cảnh làm ầm ĩ lên với Hứa Gia Lạc trước mặt Cận Sở được, trong lúc chật vật như vậy chỉ cần nghĩ đến điều đó là ngón tay cậu đều khẽ run lên. Trong nỗi lo lắng ấy, thật ra còn có chút sợ hãi nhàn nhạt vây quanh—— Là sự sợ hãi đối với việc Cận Sở đến đây. Đó là một Omega cố tình băng qua đại dương, tuyệt đối sẽ không thể chỉ là vì một vài câu hàn huyên tầm thường. “… Em,” Hứa Gia Lạc nghe thấy Phó Tiểu Vũ mở lời, nét mặt lập tức có chút đau lòng, những lời muốn nói cũng ngừng lại để rồi cuối cùng chỉ là cất lên một tiếng “Được.” Anh biết rất rõ lúc này ở vị trí này, cho dù có nói thêm cái gì cũng sẽ không thể làm dịu tình hình đi được. Hứa Gia Lạc chỉ đành trơ mắt nhìn Phó Cảnh kéo Phó Tiểu Vũ lên xe taxi, để lại anh và Cận Sở đứng trong sân vườn. Không biết bóng tối đã lặng lẽ đã về từ bao giờ. “Cận Sở, lần trước anh đã từng nói với em, trước khi đến phải báo một tiếng rồi mà.” Hứa Gia Lạc quay đầu lại, trên mặt của anh không lộ ra vẻ tức giận quá mạnh mẽ, nhưng vẻ mặt vô cảm đó khiến Cận Sở không yên lòng. “Gia Lạc, em…” “Em nói có chuyện muốn tìm anh, chuyện gì thế?” Alpha không nghe anh ta giải thích, dứt khoát ngắt lời. “Ừm.” Cận Sở nói “Sau khi bọn trẻ đi cắm trại, thực ra em luôn có suy nghĩ muốn về Trung Quốc tìm anh, đã nhẫn nhịn mấy ngày rồi nhưng thực sự không thể nhịn được nữa. Gia Lạc, chẳng qua là em cố tình đặt vé để về thành phố B đúng vào lúc chạng vạng, bởi em muốn dành cho anh một sự bất ngờ. Em nhớ anh đã từng nói, anh ghét hoàng hôn bởi vì thời gian đó khiến bản thân cảm thấy cô đơn. Vì thế… em muốn gặp anh, nói chuyện với anh vào đúng lúc này.” Khi anh ta nói đến đoạn cuối mới ngước mắt lên nhìn Hứa Gia Lạc, nhẹ giọng nói “Gia Lạc, chúng ta vào trong nói chuyện được không?” Hứa Gia Lạc cũng đang cúi đầu nhìn vào anh ta, cái nhìn nhau đầy im lặng đó đại khái kéo dài mất mấy giây. Việc nhìn vào nhau thật lâu thế này khiến Cận Sở quýnh lên, ánh mắt của Hứa Gia Lạc không thể nghi ngờ gì là có chút xa lạ, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy bên trong đó hẳn là nên có chút cảm động. Chính vào lúc Cận Sở vẫn còn đang miên man với những suy nghĩ của mình, Alpha đột nhiên lên tiếng “Cận Sở, em sẽ ở thành phố B bao lâu?” “Em còn chưa biết.” Anh ta ngay cả vé chiều về cũng còn chưa đặt. “Đã đặt phòng ở khách sạn chưa?” “Chưa… em chưa.” Những câu hỏi liên tục khiến Cận Sở bối rối, lúc trả lời còn hơi lắp bắp. “Anh giúp em đặt một phòng.” Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống nhanh chóng thao tác trên điện thoại, sau mở cửa xe của chiếc Tesla ra rồi quay đầu nói với người kia rằng “Bây giờ anh sẽ đưa em qua đó.” Trên đường trở về khu nhà vườn Quân Nhã, bên trong chiếc xe taxi là một mảnh yên lặng, cả Phó Cảnh lẫn Phó Tiểu Vũ đều không nói lời nào, cả hai vẫn im lặng cho đến tận khi bước vào trong căn nhà rộng rãi sang trọng của cậu. “Mày qua đây.” Phó Cảnh bước đến ghế sopha rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nói với Phó Tiểu Vũ vẫn đang đứng. Cậu không trả lời, thay vào đó là đi vào bếp lấy hai chai nước suối, lúc quay ra mới đưa cho Phó Cảnh một chai, tự mình cũng cầm một chai nhưng lại không có ý định vặn ra, cũng không định ngồi xuống, vẫn luôn duy trì vị trí cách khoảng vài bước chân. “Cái thằng Alpha đó—— tên là Hứa Gia Lạc đúng không.” Phó Cảnh uống một hớp nước suối, giọng nói vốn khàn khàn lúc này mới khá hơn một chút, khuôn mặt ông nặng nề nói tiếp “Ngay lập tức cắt đứt với thằng đấy cho tao, không được phép tiếp tục qua lại nữa.” Khi ông ấy nói ra câu này, giọng điệu hiển nhiên là không cho phép bất kỳ một sự điều đình nào. Mà Phó Tiểu Vũ chỉ đứng ở đó—— Lặng im. “Phó Tiểu Vũ!” Phó Cảnh lập tức cất cao giọng “Phó Tiểu Vũ! Mày có nghe thấy tao nói gì không?!” Đây không phải chỉ là một bài kiểm tra bị điểm kém, so với việc Phó Tiểu Vũ không nắm bắt được Hàn Giang Khuyết lại càng không thể so sánh. Lần này, Phó Cảnh thực sự sốt ruột. “Nghe thấy.” “Được, thế bây giờ mày nhắn tin cho nó đi, nói là hai đứa chia tay sau này không gặp lại nhau nữa.” “…” “Nhắn đi chứ!” Phó Tiểu Vũ lại không nói gì, cậu giống như một bạn nhỏ ngang bướng, mặc dù đã chọn tạm thời đối phó lấy lệ với câu hỏi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi màn tra hỏi đầy sóng gió. Cậu quay lưng lại, nắm chặt chai nước suối trong lòng bàn tay. Vì dùng lực quá mạnh nên có tiếng nhựa bị bóp mạnh vang lên. “Mày không nhắn đúng không, được, vậy để tao trực tiếp gọi điện cho nó.” Phó Cảnh lập tức không thể chịu đựng được nữa, ông ấy lao đến, cố gắng giật lấy điện thoại của Phó Tiểu Vũ. Lúc Phó Cảnh điên tiết lên là cơn ác mộng tuổi thơ của cậu. Sau khi ở bên Đường Ninh, tâm trạng của Phó Cảnh được cải thiện rất nhiều, rất ít khi mới đánh Phó Tiểu Vũ giống như lúc trước, thậm chí khi ông ấy cực kỳ cáu kỉnh và mất kiểm soát thì sự tồn tại của Đường Ninh vẫn có thể khống chế được Phó Cảnh, để ông ấy duy trì sự bình tĩnh nhất định. Nhưng dù có như vậy, sau khi trưởng thành, Phó Tiểu Vũ vẫn lựa chọn cố gắng hết sức tránh xa Thuận Thành tránh xa cái gia đình này. Cậu chưa bao giờ thực sự thoát khỏi nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với Phó Cảnh. Thậm chí ngay tại thời điểm này, mồ hôi ở sau lưng trong thoáng chốc cũng lập tức túa ra. “Đưa điện thoại cho tao!” Phó Cảnh tức đến nỗi đầu đau như muốn nứt ra, lại rống lên một câu “Phó Tiểu Vũ! Nếu hôm nay mày vẫn là con trai của tao thì phải chia tay ngay lập tức!” Phó Tiểu Vũ lùi về phía sau mấy bước, nhưng khi nghe thấy câu nói này, trong nỗi hoảng sợ tột độ lại sinh ra cơn lửa giận dữ dội dường như muốn thiêu đốt từ trong lồng ngực. Cậu đập mạnh chai nước suối xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” rất lớn vang lên. Phó Cảnh giật mình, động tác nhất thời ngừng lại. Lồng ngực Phó Tiểu Vũ phập phồng, đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh và kiềm chế ấy lúc này dường như lại chất chứa một ngọn lửa đang bùng cháy. Cậu chưa từng hoàn toàn bộc lộ cơn giận dữ của mình như thế này bao giờ. Thậm chí trong thoáng chốc, bản thân cậu cũng có chút choáng ngợp, chỉ có thể thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, để hơi thở dần dần ổn định rồi mới nói chuyện được. “Tôi sẽ không chia tay đâu.” “Ba,” Cậu ngừng lại một lát, đá chai nước suối rớt trên mặt đất sang một bên, gằn từng tiếng “Hoặc gọi ông là Phó Cảnh cũng được. Ông nếu uy hiếp tôi như vậy cũng không có vấn đề gì, tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không thể chia tay với anh ấy được.” “Phó Tiểu Vũ, mày…” Đôi mắt của Phó Cảnh đều trợn tròn. Thật ra đôi mắt của ông ấy và Phó Tiểu Vũ giống hệt nhau, vào lúc này Phó Cảnh còn chưa kịp phản ứng lại rằng mình phải tức giận, bởi đôi mắt kia đang chứa đầy nỗi kinh ngạc. Trong lúc nhất thời, giọng nói của Phó Cảnh cũng hơi run run “Thằng đó là Alpha đã từng ly dị đấy! Nó có chồng trước còn có cả con cái nữa, mày có biết qua lại với kiểu người như thế phiền phức đến thế nào không? Mày muốn làm cha dượng đấy à? Với điều kiện của mày thế này mà mày định làm gì thế hả Phó Tiểu Vũ! Mày còn cho rằng tao nói oan cho mày sao?” “Tao nói cho mày biết nhé, vừa rồi là tao kiềm lại không nói hết đấy. Tao hỏi mày, tao nuôi lớn mày bằng này, liều mạng tìm cho mày một gia đình tử tế, đưa mày ra nước ngoài ăn học, lại còn giới thiệu cho mày một người có điều kiện tốt như Ôn Hoài Hiên, kết quả thì mày lại quay đầu tìm đến một thằng Alpha như vậy, người ta muốn ngủ với mày mà mày còn thật sự vội vàng vào phòng nó như thế hả, mày không thấy mày mất giá sao hả con? Từ bé đến lớn, tao đã dạy mày thế nào, mày quên hết cả rồi đúng không!” Thực ra mỗi một câu nói của Phó Cảnh, Phó Tiểu Vũ rõ ràng đều đoán trước được. Nhưng dù cho đã dự liệu sẵn thì vào khoảnh khắc ấy, cả người cậu giống như vẫn muốn gục xuống trong tích tắc. Chân tay bắt đầu tê dại, sau đó cơn tê dại kia còn lan đến tim, dường như cứ như thế này thì sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa. “Phó Cảnh, thực ra là do tôi chủ động. Là tôi chủ động theo đuổi anh ấy, cũng là tôi chủ động tìm anh ấy ngủ với mình.” Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên cúi đầu xuống, cài lại khuy măng sét xộc xệch trên cổ tay áo sơ mi vì lúc nãy bị Phó Cảnh lôi kéo cả đường đi. “Năm tôi mười mấy tuổi, đột nhiên có một ngày, tôi bắt đầu rất ghét việc ông chạm vào mình. Mỗi lần ông nắm tay tôi, ôm tôi, tôi đều muốn tránh ra, lúc đó ông còn nói với Đường Ninh rằng tôi lớn rồi nên không cho ôm nữa. Thật ra không phải như vậy, tôi cũng không biết là vì sao, nhưng sự chán ghét đó thật sự chính là nỗi chán ghét xuất phát từ sinh lý.” Những lời nói này vốn rất đột ngột, nhưng nội dung trong đó lại khiến Phó Cảnh hoàn toàn choáng váng. Có lẽ ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Tiểu Vũ sẽ nói những lời lạnh lùng như thế này với mình. “Sau này lớn lên, tôi cũng luôn nghĩ rằng mình bẩm sinh không thích tiếp xúc gần gũi với mọi người, ngay cả là Hàn Giang Khuyết, cùng cậu ấy ở cạnh nhau lâu như thế mà tôi cũng chưa từng có cảm giác muốn được thân thiết hơn. Cho đến khi gặp được Hứa Gia Lạc——” “Ở bên anh ấy, tôi giống như bỗng nhiên mắc chứng thèm khát da thịt.” Giọng nói của cậu rất nhỏ, nhưng mỗi một chữ đều cực kỳ rõ ràng “Mỗi một giây đều muốn cùng anh ấy dính lại với nhau, là trần trụi dính lại với nhau, cũng bởi vì điều này… nên tôi rất thích làm tình với anh ấy. Cho dù chỉ là nắm tay nhau nói chuyện, bởi vì những ngón tay được đan vào nhau nên cũng sẽ vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.” Vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ gần như bình tĩnh lạ thường. Cậu bình tĩnh nói những lời thẳng thắn với người cha vẫn luôn luôn nghiêm khắc lại thô tục của mình. Phó Tiểu Vũ có thể viết từ Great lên tấm bảng trắng, nhưng khi đối mặt với người lớn tuổi hơn mình lại có thể nói ra là mình thích làm tình, giống như bản thân đã trở nên đồi bại lại dâm đãng. Nhưng mà cậu không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái. “Khi sống cùng ông, tôi rất ít khi được vui vẻ.” Phó Tiểu Vũ nhàn nhạt nói “Tôi vẫn luôn nghe lời của ông, chăm chỉ học hành rồi ra nước ngoài học thêm, phải đứng ở vị trí đủ cao, để sau đó lại tìm một Alpha xuất sắc mọi mặt. Nhưng từ bé đến lớn, hình như ông chưa từng nghiêm túc hỏi qua tôi dù chỉ một lần rằng Tiểu Vũ, con thích làm gì? Điều gì sẽ khiến con vui vẻ?” “Ông chưa bao giờ hỏi tôi.” Phó Tiểu Vũ lại lặp lại một lần nữa, “Nhưng không sao, bây giờ tôi đã tìm thấy rồi, cũng rất trân trọng phần hạnh phúc này. Thế nên, tôi sẽ không chia tay đâu.” “Phó Tiểu Vũ, mày bây giờ… vì thằng Alpha đó mà quyết tâm trở mặt với tao có đúng không?” Phó Cảnh cố gắng muốn xốc lại tinh thần lần nữa, muốn lại ra dáng một người một người cha lần nữa, nhưng những ngón tay run rẩy của ông ấy đã bộc lộ sự yếu đuối của bản thân vào lúc này. “Phải.” Giọng nói của Phó Tiểu Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát như đinh đóng cột. Ngay sau đó cậu lại từ tốn nói “Nếu như ông cứ nhất định uy hiếp tôi, vậy cũng không sao, hàng tháng tôi vẫn sẽ gửi tiền cho ông và cô Đường, nhưng chúng ta tạm thời đừng gặp mặt cũng không cần phải gọi điện thoại. Nếu như có chuyện gì cứ liên hệ với tôi qua cô Đường.” “Được.” Trái tim Phó Cảnh hoàn toàn lạnh lẽo, giọng ông ấy khàn đi nói “Được lắm, Phó Tiểu Vũ, tao xem như chưa từng nuôi nấng mày, cũng không cần mày phải gửi tiền về đâu.” Ông ấy quay người bèn rời đi, ngay cả khi có một sự mong đợi mơ hồ trong một giây vào lúc đó, nhưng ngay sau đấy Phó Cảnh cũng đã lập tức hiểu ra—— Phó Tiểu Vũ sẽ không giữ mình lại, càng không thể nào chịu khuất phục. Ông ấy nghiến chặt răng, đóng sầm cánh cửa lớn của căn biệt thự vào. Khoảng vài phút sau, Phó Tiểu Vũ đang đứng trong phòng khách mới cúi người xuống nhặt chai nước từ dưới đất đặt lên bàn nước. Cậu có phần mờ mịt, qua một lúc mới vô thức đi đến bên cửa sổ, cố gắng tạo chút không khí cho căn nhà đã bức bối mấy ngày nay, nhưng vừa vén rèm lên đã chợt thấy Phó Cảnh đang ngồi xổm xuống quay lưng lại với mình, ông ấy đang nghe điện thoại ở vườn hoa bên ngoài dưới cửa sổ không xa. Phó Tiểu Vũ do dự một lúc, mới khẽ mở hé cửa sổ ra, nghe thấy giọng nói đứt quãng của Phó Cảnh từ trong gió nhẹ nhàng bay vào. “Chị, ừm…” Ông ta dường như đang sụt sịt, lại “ừ” vài tiếng nữa mới nhỏ giọng nói “Không cần đến đâu. Tự em ngồi tàu cao tốc về là được, chị… chị, chị có thể đến ga tàu cao tốc đón em, được không?” Phó Tiểu Vũ nấp sau chiếc rèm cửa, cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, quan sát một lúc rất lâu rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đi ra ngoài. ———————————— 00h48 am, tác giả nói là không thể viết hết cùng lúc hai tuyến câu chuyện được, nên lại hẹn phân giải tiếp trong lần tới 😂 CMN Chương 62 Chương 64 Khi nói về tình yêu trong thời hiện đại, chúng ta thường liên tưởng ngay đến khái niệm khá chung chung tình yêu lãng mạn romantic love. Có lẽ vì các lĩnh vực có sức ảnh hưởng tinh thần lớn là văn học, âm nhạc và điện ảnh thường tập trung khai thác kiểu tình yêu này, vô hình trung chiếm lấy sự chú ý cho các kiểu còn ta gặp nhiều người trong cuộc sống, hiển nhiên cũng sẽ trải qua nhiều kiểu yêu thương khác nhau. Theo quan điểm của người Hy Lạp cổ đại, tình yêu mà chúng ta thường trải qua trong cuộc sống được phân chia làm 7 loại như sau. Nguồn Psychology Today1. Eros – Tình yêu đam mê Eros – Tình yêu đam mêEros là tình yêu đam mê, hay sự gắn bó có sức hấp dẫn về tình dục. Đây là loại tình yêu gần nghĩa nhất với quan niệm tình yêu lãng mạn thời hiện đại. Cái tên Eros bắt nguồn từ tên thần tình ái trong thần thoại Hy Lạp tương tự như thần Cupid trong thần thoại La Mã. Động cơ của Eros có sự tương đồng với quan điểm ý chí của nhà triết học Schopenhauer rằng thế giới bắt nguồn từ bản năng vô thức nhằm tồn tại và duy trì nòi giống của con thường bị nhầm lẫn rằng bắt buộc phải có yếu tố tình dục. Tuy nhiên, đó chỉ là một yếu tố vật lý gia tăng đam mê giữa hai bên và hoàn toàn không phải hấp dẫn về tình yêu lãng mạn romantic attraction. Do vậy những người vô tính asexual vẫn trải qua tình yêu Eros bình Philia – Tình bạn Philia – Tình bạnPhilia là tình bạn, và nền tảng của tình yêu này là sự chia sẻ thiện chí với nhau. Trong một bài đăng trên trang Insider, nhà triết học Aristole cho rằng bạn có thiện chí làm bạn với ai đó vì một trong ba lý do sauNgười đó hữu ích cho bạn giá trị lợi íchNgười đó đem lại cảm xúc vui sướng cho bạn giá trị tinh thầnTrên tất cả, đó là một người tốt cho bạn tổng hòa của 2 yếu tố trênTrong đó, tình bạn vì lý do cuối cùng mang lại giá trị và sự gắn bó cao nhất trong loại tình yêu Philia này. Khi tình cảm vững bền, những lợi ích chung công việc, tài chính, mối quan hệ,… sẽ xuất hiện như những hệ quả tích ra, Philia còn là chất keo gia cố và bồi đắp tình yêu Eros bền vững hơn. Tình bạn làm giảm đi ham muốn sở hữu nhau để thỏa mãn cái tôi và biến chuyển thành mong muốn được thấu hiểu mỗi bên lẫn thế giới xoay quanh ở mức độ sâu sắc Storge – Tình cảm gia đình Storage – Tình cảm gia đìnhStorge là tình cảm gia đình còn gọi là tình thân — là một loại Philia nhưng trong các mối quan hệ gia đình thường là cha mẹ, con cái, anh chị em, thú cưng. Khác với Eros hay Philia, Storge không phụ thuộc quá nhiều vào phẩm chất cá nhân của mỗi người để bắt đầu hay duy hơn, tình yêu gia đình là tình cảm được xây dựng từ sự thân thuộc, che chở nhau của con người. Vì vậy mà tình yêu gia đình không nhất thiết phải giữa những người có huyết thống với cũng là một bước phát triển về tình yêu của các cặp đôi Eros. Khi sự bổ sung và vun đắp tình cảm giữa hai bên đến một mức độ trưởng thành, tình ái sẽ dần chuyển thành tình thân. Đó cũng chính là nền tảng của một mối quan hệ bền Agape – Lòng bác ái Agape – Lòng bác áiTha thứ cho bản thân mình, nghĩ đến những người liên quan khi hành động, cống hiến cho sự phát triển của cộng đồng, tất cả đều là biểu hiện của Agape mà bạn có thể đã từng trải là tình yêu cho vạn vật, cụ thể là những khái niệm vĩ mô hơn như tình yêu đồng bào, đất nước, thiên nhiên hay thần linh. Một cách gọi khác của Agape theo các nhà tư tưởng Cơ đốc là lòng bác ái, khi tình thương yêu chuyển thành lòng vị tha với vạn vật xung quanh. Không giống như Storge, Agape không dựa trên mối quan hệ huyết thống hay gia đình, dù hai loại tình yêu này có mặt tương đồng về biểu vị tha là một loại tình yêu tối quan trọng trong việc nâng cao chất lượng sống của chúng ta vì nó nuôi dưỡng tâm lý của cá nhân, xã hội và nhận thức về môi trường. Đặc biệt trong bối cảnh nhiễu động về nhận thức của xã hội như hiện nay, tất cả những gì chúng ta cần đôi khi chỉ là lòng vị tha cho Ludus – Tình cảm bông đùa Ludus – Tình cảm bông đùaCác mối quan hệ tình một đêm one night stand, friends with benefit là ví dụ điển hình của tình yêu Ludus. Đây là loại tình cảm không có bất cứ ràng buộc gì và chỉ đơn thuần “vui là chính”, hoặc đôi khi để thỏa mãn bản năng chinh phục. Ngoài ra, các dạng nhẹ nhàng hơn của Ludus là khi bạn trêu đùa, nhảy múa cùng nhau. Trọng tâm của tình cảm này luôn là niềm là một tình yêu đơn giản, không đòi hỏi và chỉ là hấp dẫn tình ái đơn thuần. Kiểu tình yêu này sẽ diễn ra thuận lợi nhất khi đôi bên đều đã trưởng thành và tự chủ tốt cảm xúc của chính mình. Những vấn đề phát sinh xoay quanh Ludus thường là khi một bên muốn chuyển từ Ludus sang Eros tình yêu có gắn bó, trong khi Ludus lại tương thích nhiều hơn với Philia tình bạn.6. Pragma – Tình cảm lý trí Pragma – Tình cảm lý tríPragma là một loại tình cảm thực tế, thậm chí là thực dụng vì lợi ích chung nào đó. Trong tình yêu này, tất cả hấp dẫn về lãng mạn, tình dục chỉ là yếu tố phụ vì Pragma tập trung vào việc đạt được những mục đích đã được đề ra. Những mối quan hệ Pragma có thể tồn tại lâu dài thường là một bên chấp nhận “nhắm mắt làm ngơ” hoặc là có sự cảm thông cho hành động của bên còn quá khứ, các cuộc hôn nhân “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” khiến Pragma trở nên cực kỳ phổ biến trong xã hội cũ. Tuy nhiên đến thời hiện đại, những mối tình Pragma vẫn tồn tại đông đảo, đặc biệt trong xã hội châu Á luôn coi trọng địa vị và sự ngưỡng vọng của người khác. Một số lợi ích của các cặp đôi Pragma có thể kể đến như làm hài lòng bố mẹ, vì tương lai của con cái, tài chính, danh tiếng, tiếp quản/xây dựng quyền lực trong kinh doanh,…7. Philautia – Tình yêu bản thân Philautia – Tình yêu bản thânYêu thương chính mình – hay Philautia – là lòng tự trắc ẩn cũng như lòng tự tôn của bạn. Hơn cả vậy, Philautia như một hệ thống cảm xúc phản chiếu những suy nghĩ, cảm nhận và hành động của bạn về chính mình và môi trường xung hành tình yêu Philautia lành mạnh, bạn sẽ có thêm sức bền trước những biến cố cũng như cởi mở hơn với những trải nghiệm để trưởng thành. Đây cũng là một hình thức để bồi đắp lòng vị tha Agape.Mặt trái của Philautia là khi bị tiêu cực hóa sẽ trở thành tự cao Hubris. Tự cao là quá ham muốn địa vị, khả năng, thành tích, dẫn đến lừa dối bản thân rằng mình có điều đó tương đồng với ái kỷ. Vì nó đi kèm với ảo vọng, vì vậy tự cao sẽ thúc đẩy bất công, xung đột và thù yêu là một loại cảm xúc kỳ lạ và phức tạp, nhưng cũng rất tốt đẹp. Và trong tất cả những điều tốt đẹp của tình yêu, điều tốt nhất, đẹp nhất và đáng tin cậy nhất là sự chân thật và trí tuệ mà tình yêu mang lại cho con người. Đó là lý do khiến Plato xem tình yêu không phải là thần thánh mà là triết gia. *= Ở Ái Tình Chưa Dứt tôi làm theo bản QT nên không để ý lắm đến tên của Hứa Gia Nhạc chính xác phải là Hứa Gia Lạc vì Yue với Le đều viết như này 乐 nên không tìm hiểu sâu xem nếu đặt tên cho người thì nó có gì khác biệt, nhưng nhờ có fanart tôi đã thấy được bính âm chính xác nên sang đến bộ này xin phép được trả lại tên cho anh là Hứa Gia Lạc. - Khuya vắng, có cơn mưa nho nhỏ lặng lẽ rơi xuống thành phố B. Cơn mưa phùn thật tốt, sẽ không quá ầm ĩ khiến người bị đánh thức khi đang say giấc trong cơn mộng mị, mà chỉ làm ướt tâm trạng của người đang mất ngủ. Hứa Gia Lạc đứng bên ban công hút thuốc, điện thoại thì vứt ở một bên trên bàn nước, màn hình vẫn loáng thoáng sáng lên một chút, trên đó hiển thị tin nhắn thông báo từ thẻ tín dụng AMEX. Anh thờ ơ lướt qua một cái, lười chẳng muốn mở ra đọc. Sau khi ly hôn, Cận Sở vẫn còn dùng thẻ phụ của anh, hiện tại ở bên Mỹ đang là buổi chiều cho nên anh đoán cậu đang đi mua sắm. Gửi tin nhắn thông báo thế này có lẽ con số hẳn là không nhỏ- Cận Sở đang mua cái gì vậy nhỉ? Hứa Gia Lạc vừa hút thuốc vừa nghĩ thầm. Cận Sở thường xuyên lơ ma lơ mơ, có một lần đang đi dạo trên phố đã tiêu mất tám trăm đô la Mỹ mua về một bức tượng gỗ được điêu khắc thành hình con khỉ, từ tay một người lang thang tự xưng là đến từ Châu Phi, người lang thang kia nói rằng đây là đồ thờ thần thánh đã được tộc trưởng trong bộ lạc của mình cầu phúc. Sau đó khi bọn họ nhìn thấy một bức tượng điêu khắc tương tự trong khu chợ đồ cũ, mới biết được hóa ra đó là đồ chơi dành cho trẻ em được sản xuất hàng loạt tại Việt Nam với giá là ba đồng chín mươi chín hào. Cho dù Cận Sở rất tức giận nhưng Hứa Gia Lạc vẫn khuyên cậu nên giữ con khỉ đó lại, hơn nữa còn tự treo lên cổ bức tượng đó một cái nhãn được viết tay có nội dung là Giá bán tám trăm đồng chẵn. Hứa Gia Lạc rất hay nhớ đến những chuyện ngốc nghếch này, mỗi một chi tiết đều nhớ rất rõ ràng. Bọn họ đã ở bên nhau sáu bảy năm, gần như là chưa từng cãi nhau bao giờ. Cho đến khi Cận Sở đột nhiên nói với anh rằng Hứa Gia Lạc, em nghĩ rằng mình không yêu anh nữa. Em cảm thấy ngay cả chuyện ân ái cũng là vì nhu cầu trong kỳ phát tình, em cảm thấy cuộc sống rất vô vị. Câu nói này nếu đặt trong bối cảnh của một cuộc hôn nhân, chẳng khác nào lúc chơi đấu địa chủ mới mở bát đã đập thẳng bốn con hai cùng với lá bài Poker vậy. ... Hứa Gia Lạc cũng không cố níu kéo. Anh yêu Cận Sở, nhưng cũng sẽ không hạ thấp bản thân mình để xin xỏ. Luật sư nói với anh, nếu như vụ ly dị này không phải là vì có lỗi lầm sai trái gì thì Hứa Gia Lạc không cần phải nhượng bộ đến mức đấy. Nhưng Alpha vẫn bình tĩnh lựa chọn một thỏa thuận ly hôn không có lợi gì cho bản thân mình. Căn nhà, xe hơi, anh đều dứt khoát để lại cho Cận Sở. Phiên ngoại 2. Mang thai 17 Đến khoảng tám, chín giờ, Hứa Gia Lạc mới tìm được chút thời gian trống để tranh thủ tắm ù một cái trong bệnh viện, sau khi xong việc vừa vặn nhận được cuộc gọi của Nam Dật. “Daddy, con đến rồi!” “Được rồi, con yêu, ba đến đây!” Anh vội vàng sấy tóc nhưng lúc vừa định ra ngoài, lại không kìm được quay ngược trở về lặng lẽ đi đến bên giường đứng mê mẩn một lúc. Tri Phi được quấn trong lớp chăn bọc đang nằm ngủ bên cạnh, khuôn mặt tròn trĩnh hồng hào dựa vào lồng ngực Phó Tiểu Vũ. Nhóc con này lúc ngủ say, khóe miệng khẽ nhếch lên tựa như trời sinh đã mang theo nụ cười ngọt ngào, hệt như một thiên thần vậy. Đôi mắt cậu nhóc nhắm nghiền, đường kẻ mắt rất đậm rất dài, vì vậy từ sớm đã có thể nhìn ra đây sẽ là một em bé có đôi mắt to一一 Giống thật. Giống hệt người cha Omega của nhóc ta. Mặc dù cả đêm nay Hứa Gia Lạc không ngủ, nhưng kỳ lạ rằng anh vẫn cảm thấy vô cùng phấn khích tựa như đời này không còn cần cái chuyện ngủ nghê này nữa vậy. Phó Tiểu Vũ cũng đã ngủ say. Sau khi Omega này chìm vào giấc ngủ, dường như lại càng có vẻ hòa hợp hơn với đứa con của mình. Hàng lông mi dài của cậu run lên theo từng nhịp thở, rất tự nhiên ôm lấy Hứa Tri Phi trong tay giống như đang giấu đi chú mèo con của mình. Hứa Gia Lạc nhìn mãi nhìn mãi, không kìm lòng được bèn cúi người xuống khẽ hôn lên khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ và Tri Phi, sau đó mới định thần lại vội vã mặc áo khoác rồi chạy ra ngoài. Bởi vì Phó Tiểu Vũ và Tri Phi đều đã ngủ, vì thế Hứa Gia Lạc trước tiên là đưa Nam Dật đi ăn tại cửa hàng McDonald’s mà cậu bé yêu thích. “Daddy, chú Phó sinh em bé lâu rồi đúng không ạ?” “Tri Phi đâu rồi ạ? Em có xinh không ba?” Hứa Nam Dật trong khi vừa nhấm nháp cái kem ốc quế của mình vừa liên tục hỏi “Tri Phi có giống Daddy không? Mà nếu giống thì em cũng phải giống con ba nhỉ!” Lúc này tâm trạng của Nam Dật nhỏ bé có phần phức tạp, một mặt cậu bé cảm thấy nếu Tri Phi giống chú Phó thì sẽ xinh đẹp hơn một chút, nhưng mặt khác cũng lại cảm thấy giả dụ em trai trông giống mình thì… Nhóc sẽ càng vui hơn. “…” Hứa Gia Lạc nhấp một ngụm cafe, nhìn vào ánh mắt háo hức mong chờ của con trai không khỏi vội lấy điện thoại ra, nói “Nào, để ba cho con xem ảnh của em trai nhé!” Ngay khi album ảnh trên điện thoại di động được mở ra, bất kể là ai ngoài Hứa Gia Lạc cũng sẽ cảm thấy thật là vô lý. Toàn bộ bên trong chứa đầy hình ảnh của Hứa Tri Phi. Ảnh Tri Phi khóc ăn vạ, ảnh nắm tay nhỏ của Tri Phi trong lòng bàn tay anh, ảnh Tri Phi được Phó Tiểu Vũ ôm vào lòng mà ngủ thiếp đi… Tri Phi, Phó Tiểu Vũ, Tri Phi. Tri Phi và Phó Tiểu Vũ. Những ngón tay trượt xuống dưới, giống như chẳng bao giờ có thể lướt hết nổi những bức ảnh của Tri Phi và Phó Tiểu Vũ. Nửa đêm rồi nhưng Alpha vẫn cẩn thận lựa chọn những bức ảnh kia rồi gửi cho giáo sư, cho bạn đại học và một vài sinh viên thân thiết của mình, cả Vương Tiểu Sơn, Hồ Hạ và họ hàng thân thích vv… ngoài ra còn bao gồm tất cả những người bạn bè và người thân trong vòng bạn bè đời này của bản thân. Hứa Gia Lạc bình thường hay chán nản lười biếng, lần đầu tiên có sự nhiệt tình mạnh mẽ với mạng xã hội đến như thế. Tất cả những điều này đều xảy ra trong vòng chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ kể từ khi Tri Phi xuất hiện. “Anh Hứa, mấy tấm này hình như là bị trùng nhau nhỉ?” Trong số đó, câu hỏi Vương Tiểu Sơn đưa ra thực sự rất có tính đại diện, bởi vì rất khó để phân biệt trong một phút loạt ảnh em bé đang ngủ kia có gì khác biệt. Nhưng Hứa Gia Lạc hiển nhiên là không nghĩ như thế “Cậu không thấy à? Hai tấm cuối khóe miệng của em bé càng giương cao hơn, ngọt ngào chết đi được.” “…” Vương Tiểu Sơn chợt hiểu ra “À thì ra là thế!” Lúc mở album ảnh ra một lần nữa, Hứa Gia Lạc vẫn rất hào hứng. Đầu anh và Nam Dật chạm vào nhau, hai ba con cùng nhìn vào màn hình điện thoại. “Con xem tấm này đi, còn nữa, còn tấm này nữa nè——” Hứa Gia Lạc hận không thể đưa cho Nam Dật xem tất cả những bức ảnh một lượt. “Wow…” Hai mắt Nam Dật cũng mở to “Hai má của Tri Phi hồng hào quá, em đáng yêu thật còn nhỏ xíu nữa daddy ạ, con có thể bế Tri Phi được không ba?” Cậu bé có phần phấn khích, cúi đầu ghé lại gần, bỗng nhiên chỉ vào màn hình có chút ghét bỏ nói “Daddy, ba làm gì thế này…” Hứa Gia Lạc cũng nhìn kỹ lại, anh chỉ thấy trên màn hình điện thoại, Phó Tiểu Vũ ôm Tri Phi ngủ đã chiếm chính giữa một khoảng còn bản thân vì muốn chụp ảnh tự sướng nên chỉ có thể hiển thị nửa khuôn mặt ở góc bên dưới, bởi vậy cái dáng vẻ lén hôn lên mặt Phó Tiểu Vũ có vẻ ngượng nghịu và buồn cười, giống hệt như một con thú nào đó có thể vươn cái miệng ra thật dài. Nhưng không hiểu sao, Hứa Gia Lạc nhìn mãi nhìn mãi lại không nhịn được, anh cười đến cong cong khóe mắt. Hứa Nam Dật cầm cốc coca lớn của mình trong tay, nhìn về phía người cha của bản thân không khỏi thở dài một cái—— người lớn ngốc thật. “Daddy, có phải Tri Phi trông giống chú Phó không ạ?” Cậu bé nói, rồi bỗng nhiên lại cắn vào ống hút với một sút sầu muộn “Nếu thế thì ba sẽ… càng yêu Tri Phi hơn phải không?” Đây cũng là một chút lo lắng xíu xiu rất thực tế. “Con yêu…” Giọng nói và trái tim của Hứa Gia Lạc chợt dịu lại, anh đến gần cố ý áp mũi mình vào khuôn mặt của Nam Dật, nhưng cậu nhóc này lại cố tình cúi đầu xuống vì ngại, uống một hơi cạn sạch cốc coca chỉ là không chịu nhìn ông ba của mình. “Con yêu, ba yêu Tri Phi.” Hứa Gia Lạc ôm lấy Nam Dật để cậu nhóc ngồi vững trên đùi mình “Và ba cũng yêu con.” “Khi con còn nhỏ, ba cũng đã từng làm như vậy, đều ôm con mỗi ngày rồi thì thầm với con, chụp ảnh con lúc ngủ, mỗi ngày hôn con cả trăm lần cũng không thấy đủ.” “Thật ạ?” Nam Dật cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn qua. “Thật mà! Lúc đấy con còn nhỏ quá nên không nhớ được thôi.” Hứa Gia Lạc khẽ nói “Con yêu à, ba yêu con và cũng sẽ yêu Tri Phi như cách ba yêu con vậy. Bởi vì hai con là những thiên thần nhỏ trong cuộc đời này của ba đó, con biết không?” Alpha vừa nói rồi lại giống như trong bức ảnh vừa rồi, anh ghé miệng lại hôn lên khuôn mặt Nam Dật, vì không kịp cạo râu thế nên nụ hôn này có phần đâm đâm, nhói nhói. Nam Dật rốt cuộc không nhịn được, cười cả ra tiếng, tâm trạng ỉu xìu của bạn nhỏ cũng bay đi rất nhanh, tâm tình cậu nhóc cuối cùng cũng trở nên khá khẩm hơn. Sau khi ăn xong, Hứa Gia Lạc nắm tay Nam Dật cùng nhau đi về phía bệnh viện. Cậu bé vừa đi vừa hỏi “Daddy, chú Phó sinh em Tri Phi lâu lắm đúng không ạ?” “Ừ con.” “Thế thì… có phải chú Phó đau lắm đúng không ba?” “Đúng vậy con yêu, chú Phó rất vất vả, đau lắm.” “Haizzz.” Nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của chú Phó, Hứa Nam Dật không khỏi nhíu mày giống như một người lớn, qua một lúc lại như đột nhiên nghĩ tới cái gì bèn ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi “Vậy daddy ơi, lúc Aiden sinh con có phải cũng rất đau không ạ?” “Phải, con ạ.” Hứa Gia Lạc đáp “Aiden cũng rất đau, cũng rất vất vả.” Alpha dừng lại, nhẹ nhàng xoa đầu Nam Dật cũng nghiêm túc nói “Vậy nên con yêu à, sau này con lớn lên cũng phải yêu thương Aiden thật nhiều nhé, biết chưa nào?” Hứa Nam Dật gật đầu một cái, chiếc đèn bên trong đôi giày thể thao mới của cậu bé sẽ bật sáng khi nhóc ta giẫm chân xuống đất. Nhìn từ xa, những ánh đèn sáng lên lấp lánh tựa như những vì sao vào ban ngày. Phó Tiểu Vũ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng dù vậy cậu vẫn lười mở mắt ra. Trong lúc mơ mơ màng màng, Omega thực sự không nhận thức được những biến cố lớn xảy ra ngày hôm qua. Cậu chỉ cảm thấy mũi mình ngửi được hương hoa dành dành rất thơm thoáng qua, là mùi hương khiến bản thân muốn được gần gũi. Omega không khỏi lại gần muốn ngửi thêm một chút, lại sờ một cái và vuốt ve gò má, bên tai còn nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên “Tiểu Vũ…” Rất thơm, cũng rất dễ chịu, thoải mái đến mức không muốn tỉnh dậy. Phó Tiểu Vũ vui sướng khịt khịt mũi khẽ hừ một tiếng rồi ghé mặt lại gần, nhưng chính lúc đó, cậu chợt nhận ra hương hoa dành dành ấy chính là… Phó Cảnh. Sau khi trưởng thành, hương hoa dành dành với cậu mà nói一一 Quen thuộc nhưng cũng xa cách lạ thường. Trong một thời gian dài cậu rất ít khi về nhà, mà cho dù có về cũng thường xuyên phải đối mặt với sự quở trách đầy phẫn uất của Phó Cảnh, vì vậy lại càng thờ ơ lạnh nhạt hơn. Hai người họ hiếm khi còn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào nữa, theo thời gian, cậu thậm chí gần như đã quên rằng hồi còn nhỏ bản thân đã từng rất phụ thuộc vào mùi hương này. “Tiểu Vũ…” Phó Cảnh vừa chạm vào gò má của cậu vừa lẩm bẩm “Tiểu Vũ của ba.” Ký ức đã phủ bụi từ lâu của Phó Tiểu Vũ vào lúc này bỗng chốc trở nên sống động, cậu không biết cụ thể đó là mùa hè năm nào一一 Chỉ nhớ rằng năm ấy trời cực kỳ nóng. Phó Tiểu Vũ nhớ rằng sau khi tham gia lớp học luyện thi Toán Olympic ở Cung thiếu nhi, Phó Cảnh đã mua cho cậu một que kem có vị dứa nhưng bản thân lại không nỡ ăn, sau đó ông ấy đổ đầy mồ hôi đạp xe đèo cậu từ Đông Hồ về nhà. Quãng thời gian đó đã qua từ rất lâu, Phó Tiểu Vũ đột nhiên nhớ lại vị kem hai hào năm ấy, còn có cả hương hoa dành dành thoang thoảng từ Phó Cảnh suốt dọc đường đi. Hoa dành dành hay còn được gọi là chi tử, bạch thiên hương, thuỷ hoàng chi hay mác làng cương tiếng Tày. Hoa dành dành là giống Gardenia, thuộc họ Thiến Thảo Rubiaceae. Cây dành dành có nguồn gốc từ các nước cận nhiệt đới như châu Phi, khu vực châu Á và Đông Nam Á. Hoa dành dành cũng khá phổ biến tại Việt Nam. Phó Cảnh của hồi đó rất thơm rất thơm. Nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa. Trước khi cậu kịp nhận ra, mùi thơm trên người Phó Cảnh đã trở nên quá nhạt. Khi tuổi tác của Omega lớn dần lên, không chỉ ngoại hình thay đổi mà cả mùi tin tức tố trên cơ thể cũng dần nhạt đi, cho đến khi mất hẳn mùi thơm. Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên cảm thấy mũi mình cay cay. Rõ ràng là cậu đã tỉnh giấc nhưng lại không muốn mở mắt, bởi chỉ cần giả vờ ngủ như thế này là cậu có thể đương nhiên vùi mặt mình vào lòng bàn tay của Phó Cảnh, nghe tiếng ông gọi mình “Tiểu Vũ của ba.” Khoảnh khắc ấy, dường như cậu lại được trở về tuổi thơ. Bao lâu nay, kể cả sau khi kết hôn với Hứa Gia Lạc, cậu và Phó Cảnh vẫn chưa thể trở nên đặc biệt thân thiết. Có lẽ ở một góc nào đó trong trái tim Omega vẫn sẽ đọng lại một chút vết thương tăm tối, cũng như một nỗi hận nông nổi mà cậu không muốn nghĩ đến. Hoặc có lẽ là Phó Tiểu Vũ vẫn đang âm thầm chờ đợi một lúc nào đó, Phó Cảnh sẽ nói tiếng “xin lỗi” với mình, có như vậy nỗi đau cậu luôn giấu diếm ở tuổi trưởng thành mới có thể tan biến. Nhưng không hiểu sao vào lúc này, tâm trạng của cậu bỗng trở nên vô cùng bình yên. Phó Tiểu Vũ nghĩ mình không còn cần câu “xin lỗi” đó nữa. “Ba…” Cậu tự nói thầm một tiếng trong lòng. Ba, ba biết không? Con cũng đã trở thành ba rồi. Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại, tựa như mình đang nằm trong một hồ nước mùa hè, xuyên qua mặt hồ cậu có thể nhìn thấy được một thế giới tốt đẹp hơn—— Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của một đứa bé và sau đó là tiếng đóng mở cửa. Ngoài ra còn có tiếng thì thầm của Hứa Gia Lạc và Hứa Nam Dật “Daddy! chú Phó vẫn còn ngủ ạ?” “Xuỵt! Ba dẫn con đi nhìn Tri Phi trước nhé!” “Oe oe oe…Oe!” Mọi thứ đều trở nên ồn ào, giống như đến từ một thế giới mới đầy tươi sáng. Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng vươn vai một cái—— Cậu nghĩ, đã đến lúc mình phải thức dậy. Phiên ngoại 216 Phiên ngoại 218

tình yêu khác thường