Câu Chuyện Đời Tôi: Tự Truyện Helen Keller. "Tôi khởi sự kể lại đời mình với một nỗi e sợ. Nói theo cách nào đó, tôi cảm thấy một sự do dự mang tính dị đoan khi vén mở bức màn che phủ thời thơ ấu của mình như một lớp sương mù vàng vọt. Khi cố phân định những
Vừa ăn tôi vừa trả lời mấy câu hỏi của cô Xuân, toàn mấy câu làm quen xả giao như tên gì, quê ở đâu, đang trọ đâu, ăn uống sao … Càng nói chuyện cô có vẻ càng thích tôi vì tôi nói chuyện khá lễ phép và thiệt tình, dân Miền Tây nói tiếng chân chất thật thà mà
Chuyện Đời Tôi, Nơi đăng tải những bộ truyện audio, truyện ngôn tình, đọc truyện đêm khuya, truyện kiếm hiệp hấp dẫn được thể hiện qua những giọng đọc đi vào lòng người.
Giadinh.net - Trong câu chuyện với nông dân huyện Cao Phong (Hòa Bình), chúng tôi vẫn nhớ như in câu hỏi của họ về cơn “ác mộng xuất ngoại”: “Vì sao cuộc đời chúng tôi bất hạnh, khổ cực đến vậy?”.
Chúng ta cũng biết ơn Ngài vì câu chuyện người kẻ trộm thống hối và cả năm mầu nhiệm Mân Côi mùa Vui. Nhưng trên tất cả, chúng ta mắc ơn Ngài Kinh Ave "Ngợi khen" (Magnificat), chúc tụng (Benedictus), Phó dâng (Nunc dimittis) với quá phân nửa câu truyện ngày lễ Giáng sinh.
Chuyện Đời Chuyện Người. Chương 47: Cầu vồng sau mưa. Em thật đẹp Linh ơi… tôi nói mà tim hồi hộp vì đây là lần đầu tiên tôi đỏi danh xưng và không biết cô sẽ phản ứng ra sao
lFfp. Làm vợ Nghệ thuật làm dâuNghệ thuật làm vợChuyện tình yêuBí mật phòng theTruyện dài kỳTâm sự Video chọn lọc 4 nhóm thực phẩm không thể thiếu để cơ thể khỏe mạnh Những vấn đề nhạy cảm nói ra thấy xấu hổ khi vợ chồng làm chuyện ấy sau sinh 5 món trà ngon mát cho mùa hè đồng thời giúp detox cơ thể hiệu quả Bác sĩ chỉ ra 4 loại trà giải nhiệt, phòng bệnh vào mùa hè Trước khi lâm trận, nam giới dùng 1 trong 6 đồ uống này giúp trụ lâu gấp đôi, phụ nữ liệu có thích... 5 thời điểm uống mật ong tốt nhất cho sức khỏe Đàn ông nên ăn gì để sung mãn trước cuộc yêu’ Bị chồng “chê” không làm gì trong nhà, cô vợ cao tay đáp trả 6 loại thực phẩm ăn sáng giúp bạn tăng cường hiệu quả chống nắng Vì sao ăn trứng bảo quản lạnh tốt hơn trứng thường? Video Sàm sỡ cô gái, nam thanh niên nhận cái kết không thể đau hơn Clip Ông phản ứng cực nhanh, cứu cháu thoát nguy hiểm trong thang máy 5 thói quen ăn sáng có hại cho sức khỏe 5 cung Hoàng đạo sở hữu IQ cao, thông minh nhạy bén đặc biệt trong công việc Thoại phim VTV khiến khán giả rơi nước mắt Ông chồng từng trốn ân ái với vợ hóa ra có tâm sự thầm... Những tác hại đáng sợ của mì gói, thích đến mấy cũng không nên ăn nhiều Clip Thi sát hạch lái xe, cụ bà đạp nhầm chân ga và cái kết 10 thói quen vô tình khiến làn da bị lão hoá, chị em không bỏ ngay bảo sao trông già trước tuổi Khám phá 6 ngọn núi khổng lồ, cao nhất trong từng châu lục
Review sách Câu Chuyện Đời Tôi - Tự Truyện Helen Keller - người mù và điếc đầu tiên có bằng đại học Một trong những điều kì diệu nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người là một đôi mắt sáng để nhìn và một đôi tai để cảm nhận những âm thanh của cuộc sống. Thế nhưng, không phải ai cũng có được điều may mắn đơn giản ấy. Helen Keller – một cô gái bị mất đi khả năng cảm nhận âm thanh, hình ảnh từ khi chưa được 2 tuổi đã vươn dậy mạnh mẽ và tạo nên những kỳ tích như thế nào, cùng đọc cuốn sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller. Tác giả cuốn Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen KellerNội dung sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen KellerNhững bất hạnh ấp đếnNgười giáo viên có ảnh hưởng đến cuộc đờiThành tựu phi thường của Helen KellerĐoạn trích đáng chú ý trong sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen KellerNhận xét về cuốn sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller Lời kếtCảm Nhận Của Độc Giả Câu Chuyện Đời Tôi là cuốn sách được viết bởi Helen Keller, một nũ văn sĩ, một nhà hoạt động xã hội và một diễn giả người Mỹ. Bà nổi tiếng trên khắp thế giới từ thế kỷ 20 vì là người khiếm thị, khiếm thính đầu tiên giành học vị cử nhân Nghệ Thuật. Vì những thành tích và đóng góp của bà cho nghệ thuật, Keller được tạp chí Time xếp vào danh sách 100 nhân vật tiêu biểu của thế kỷ 20. Review sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller – người mù và điếc đầu tiên có bằng đại học Sách hay nên đọc Review sách Không bao giờ thất bại tất cả chỉ là thử thách – cuốn tự truyện tuyệt vời mang tên Thành công Công ty phát hành Nhà Xuất Bản Kim Đồng Ngày xuất bản 2020-01-02 000000 Kích thước 13 x 19 cm Loại bìa Bìa mềm Số trang 200 Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Kim Đồng Nội dung sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller Những bất hạnh ấp đến Cuốn Câu Chuyện Đời Tôi kể lại hành trình sống và cố gắng của một cô gái phi thường. Khi chưa đầy 20 tháng tuổi, Helen Keller bị một cơn sốt viêm màng não quái ác cướp đi khả năng nghe, nhìn. Cô bé không thể nói được và cũng chẳng thế nhìn thầy điều gì. Kể lại trong cuốn tự truyện Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller, Helen gọi đó là “những bóng đen của tù ngục”, bà gào thét trong đầu “Ánh sáng! Hãy cho tôi ánh sáng!” nhưng đáp lại là sự nhẫn tâm khôn cùng của số phận. Người giáo viên có ảnh hưởng đến cuộc đời Cuộc đời Helen được tiếp thêm ánh sáng khi bà gặp được một cô giáo người Ái Nhĩ Lan. Tuy không thể giao tiếp như bình thường, Helen vẫn được cô giáo dạy dỗ và chỉ bảo với tình yêu nghề cháy bỏng. “Ngày quan trọng nhất mà tôi sẽ nhớ suốt đời là ngày cô giáo tôi, cô Anne Mansfield Sullivan, đến với tôi”. Cô Anne là giáo viên có kinh nghiệm dạy trẻ khiếm thị, cô đã đến tận nhà và nhận Helen làm học trò. Một thế giới đầy đủ sắc màu và âm thanh được mở ra từ ngày cô giáo Anne bước vào cuộc đời Helen. Vì không thể nói và viết như bình thường, Helen được cô Anne cho tiếp xúc với thế giới tri thức theo một cách khác biệt. Helen được chạm vào nước, được sờ vào những chú gà mới nở, được cảm nhận mùi thơm của những bông hoa, được nghe âm thanh của những chú bò chú ngựa trên đồng. Cô bé Helen ngày ấy được dạy dỗ để sử dụng từ ngữ miêu tả những cảm giác mình đang cảm thấy, được học trực tiếp từ môi trường xung quanh, được cô giảng giải cả những đề tài mà người ta cho là cấm kị. Cô luôn cố gắng dùng sự hiểu biết của mình để mang đến trong căn phòng tối tăm những sắc màu và âm thanh và ánh sáng rực rỡ nhất. Review sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller – người mù và điếc đầu tiên có bằng đại học Sách hay nên đọc Review sách Totto-chan bên cửa sổ – câu chuyện dễ thương nhưng vô cùng ý nghĩa về giáo dục trẻ em Thành tựu phi thường của Helen Keller Công sức dạy bảo của cô Anne và sự cố gắng phi thường của Helen đã đem về những trái ngọt xứng đáng. Sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller kể lại, Helen từ một bé gái mù và điếc đã có thể giao tiếp được bình thường và còn trở thành một nữ sinh xuất chúng. Được cô giáo khích lệ tinh thần học tập cấp tiếp và tự do biểu đạt, Helen Keller đã đỗ vào trường nữ sinh Cambridge rồi dự tuyển và đỗ vào đại học Radcliffe. Cô thể hiện tài năng của mình trong lĩnh vực sáng tác văn chương và sân khấu khiến nhiều người ngưỡng mộ. Tài năng và sức ảnh hưởng của Helen không chỉ dừng lại ở nước Mỹ mà còn gây ảnh hưởng trên toàn thế giới. Bà đi diễn thuyết ở 37 quốc gia, bà có mặt tại các bệnh viện để tiếp thêm nghị lực cho các binh lính bị thương trong hai cuộc chiến tranh thế giới. Vì những cố gắng vượt bậc của mình, Helen đã vinh dự được gặp nhiều tổng thống Mỹ, làm bạn với những nhà văn nổi tiếng thế giới, là tác giả của 13 cuốn sách và nhiều bài báo có giá trị. Đoạn trích đáng chú ý trong sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller “Em bắt đầu ngờ vực tất cả mọi hệ thống đặc biệt và phức tạp của giáo dục. Với em, dường như chúng được xây dựng trên giả thiết rằng mỗi đứa bé là một dạng ngốc nghếch phải được dạy cho cách suy nghĩ. Trong khi đó, nếu đứa bé được để cho tự do, nó sẽ suy nghĩ nhiều hơn, tốt hơn, nếu không phải là nhanh hơn. Cứ mặc cho nó lui tới tự do, cho nó chạm vào những đồ vật thật và kết hợp những ấn tượng của nó cho chính nó thay vì ngồi ở một cái bàn tròn nhỏ trong nhà hay làm một cái cầu vồng từ những giải giấy màu, hay trồng những cây rơm trong những bát cắm hoa.” “”Khi tôi học tập, tôi xây lên những tòa lâu đài không khí xinh đẹp nhất, mơ ước, mơ ước mãi. Niềm vui lớn nhất của điều này là viễn cảnh tôi có thể nói giống như những người khác. Một lần, rồi một lần nữa, chúng đã xoa dịu mọi gian lao và biến mọi thất bại thành một niềm khích lệ để tôi có thể cố gắng nhiều hơn vào lần tới. Vì thế, tôi muốn nói với những ai đang học nói và những ai đang dạy dỗ họ Hãy vui vẻ lên đi! Đừng nghĩ tới những thất bại của ngày hôm nay; mà hãy nghĩ tới thành công có thể tới vào ngày mai. Các bạn đã tự nhận lấy một công việc khó khăn, nhưng các bạn sẽ thành công nếu các bạn kiên trì và các bạn sẽ tìm thấy niềm vui trong việc chinh phục những chướng ngai.” Trích “Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller“ Nhận xét về cuốn sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller Xuất phát điểm ở vạch số 0 là điều quá xa xỉ với Helen Keller. Có thể nói, bà xuất phát ở vạch số âm, dẫu vậy, những điều bà làm được khi vượt lên số phận lại quá đỗi phi thường. Cái làm chúng ta ngưỡng mộ không chỉ là tài năng, là nỗ lực của Helen mà còn là phong cách sống, là cách bà đối mặt với sóng gió và biết ơn những gì cuộc sống mang lại. Review sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller – người mù và điếc đầu tiên có bằng đại học “Tính cách không thể phát triển một cách dễ dàng trong bình lặng. Chỉ qua thử thách và gian khổ, tâm hồn ta mới trở nên mạnh mẽ hơn, hoài bão hình thành, công thành danh tựu.” Sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller cũng cho chúng ta những bài học về cách giáo dục, nuôi dưỡng trái tim và tâm hồn của một đứa trẻ. Chúng cần được tự do làm điều mình muốn, được cảm nhận cuộc sống bằng tất cả các giác quan và phát huy tối đa những khả năng tiềm ẩn của mình. Những bậc cha mẹ, những nhà giáo dục hãy chọn đúng cách dạy dỗ để mỗi đứa trẻ đều được học hỏi trong tình yêu thương. “Tất cả những gì tốt đẹp trong tôi đều thuộc về cô – không một tài năng, một khát khao hay một niềm vui nào trong tôi mà lại không được đánh thức bởi cái chạm đầy tình thương mến của cô.” Lời kết Những giá trị của cuốn Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller vượt xa việc kể lại các dấu mốc trong cuộc đời Helen, sách đã truyền cho biết bao thế hệ khát khao sống đẹp, sống cống hiến và vượt lên trên những nghịch cảnh của số phận. Đọc sách để thấm vào trong mình một câu chuyện về tri thức và nhân cách được gieo trồng bởi tình yêu thương. Sách hay nên đọc Review sách Hạnh Phúc Là… – mỗi trang sách là một món quà của cuộc sống Cảm Nhận Của Độc Giả
Câu chuyện của vợ tôi có thể gọi là "Những cây cầu ở quận Madison" phiên bản đời thực. Trước đây tôi chưa hề đọc truyện hay xem bộ phim này cho đến buổi tối định mệnh đó khi tình cờ đọc được tin nhắn từ tình địch gửi cho vợ. Kiểm tra điện thoại của vợ, các trang thư, mạng xã hội của vợ tôi mới hiểu ra sự thật. Vợ tôi vì thế cũng chẳng còn gì để chối cãi hay bào chữa, phải cúi đầu nhận tội với những việc đã có chứng cứ rõ ràng. Đặc biệt trong điện thoại có lưu lại link bộ phim "Những cây cầu ở quận Madison", truyện "Em có dám ký đơn không" và nhiều thơ tình cóp nhặt. Tôi đã xem và thấy vợ ngoại tình y như phim, có chăng chỉ khác ở động cơ và cái kết. Tôi và vợ lấy nhau đã được 15 năm, có hai con ngoan, học giỏi, thông minh, khỏe mạnh, kinh tế gia đình cũng ổn định, đời sống cao so với mặt bằng chung. Trước khi lấy vợ, tôi đã có một mối tình, còn vợ có hai mối tình, một bắt đầu từ khi còn là sinh viên ký túc, người thứ hai là anh chàng cùng cơ quan. Khi mới gặp tôi, cô ấy vẫn duy trì quan hệ với cả hai người. Giai đoạn đó tôi và bạn trai của cô ấy đã có vài lần xô xát khi tôi đi cà phê với cô ấy, chủ động việc đó là từ phía bên kia. Lý do muốn chia tay với người yêu cũ theo cô ấy kể là do người yêu vũ phu và gia trưởng. Vợ tôi là người có ngoại hình khá và sức khỏe không được tốt. Tôi là người có quan điểm hiện đại nên không câu nệ quá khứ của vợ, hay việc vợ không còn con gái. Tôi đã thương yêu, chăm sóc, bảo vệ và giúp đỡ cô ấy những khi bị bệnh hoặc lúc gặp khó khăn. Thế rồi chúng tôi có tình cảm và dễ dàng đi quá giới hạn. Tôi đã đưa cô ấy về giới thiệu với gia đình nhưng mẹ một mực ngăn cản với lý do sức khỏe yếu, tướng không tốt dễ dãi, không chung thủy, không có hậu. Tôi không nghe mẹ và nhờ mọi người cố thuyết phục. Cuối cùng mẹ cũng đồng ý và đám cưới diễn ra thuận lợi. Cuộc sống vợ chồng những năm đầu có nhiều sóng gió vì kinh tế khó khăn, hai bên cũng hay giận dỗi, cãi vã, dằn vặt vì sự thật về quá khứ lộ diện, đời sống vợ chồng vì thế cũng nhiều khi xa cách. Nhưng rồi những thiên thần nhỏ ra đời đã làm cuộc sống của chúng tôi vui vẻ và gắn kết hơn. Từ đó tôi cũng toàn tâm toàn ý với gia đình, tập trung làm ăn và thôi không nghĩ về quá khứ. Thế nhưng, vợ tôi có vẻ chưa bao giờ bằng lòng với sự êm đềm này. Tôi đã hai lần tình cờ bắt được vợ có dấu hiệu ngoại tình. Lần đầu là chat tình cảm qua mạng với một đồng nghiệp sau ngày cưới khoảng 2 năm. Lần thứ hai là chat cách đây 2 năm với bạn cùng trường, hai người hẹn cùng về quê và đón nhau lúc 5h sáng. Khi tôi hỏi cô ấy giải thích là đùa rồi xóa tin. Tôi cũng không để bụng lâu và đã cho qua. Trước đây, vợ tôi hay kể chuyện về các cặp đôi ngoại tình ở cơ quan với tâm trạng rất ghét và bức xúc. Tôi rất lo lắng muốn xin chuyển cơ quan cho cô ấy để tránh bị ảnh hưởng nhưng cô ấy nói muốn ổn định để chăm sóc gia đình, không muốn thay đổi. Thế rồi về sau tôi không còn thấy vợ kể chuyện các vụ ngoại tình ở cơ quan nữa nên cũng quên đi. Từ hơn một năm gần đây, vợ tôi có nhiều đổi khác, cô ấy chăm làm đẹp hơn, ăn mặc sexy, trẻ trung, chăm chụp ảnh tự sướng trên mạng, luôn xịt nước hoa thơm phức mặc dù phòng cô ấy toàn nữ và công việc cũng không đòi hỏi phải đi ra ngoài hay gặp khách hàng nhiều. Cô ấy cũng có thói quen mới là đọc truyện ngôn tình, nghe nhạc, thường đăng ảnh hoặc những câu rất tâm trạng ẩn ý trên mạng xã hội. Do công việc bận rộn nên tôi không hay để ý, chỉ sau này xem lại mới biết tất cả đều có nguyên nhân và đối tượng của nó. Việc làm đẹp và tâm trạng của vợ chắc chắn không phải dành cho tôi vì quan hệ vợ chồng từ đó cũng thưa dần, chỉ tính bằng tháng, cô ấy thường lấy lý do mệt mỏi để trốn tránh hoặc qua loa cho xong. Trái lại, vợ hay gọi điện hỏi han tôi xem anh đi đâu, mấy giờ về. Tôi rất vui vì nghĩ vợ quan tâm hỏi han nhưng sau này mới biết cô ấy đang kiểm tra để xếp lịch cho các cuộc hẹn của mình. Điện thoại của vợ dạo đó thường xuyên không liên lạc được với lý do mất sóng hoặc hết pin. Vợ cũng hay bận phải về muộn do "tập văn nghệ" hoặc đi "liên hoan sinh nhật bạn bè". Buổi tối vợ hay đi ra ngoài mua bán lặt vặt, đôi khi với lý do “tư vấn cho bà hàng xóm có chồng hay lăng nhăng”. Sau này tôi mới biết vợ hay đi ra ngoài để chat và gọi điện. Tôi đã đọc các dấu hiệu vợ ngoại tình, thấy đúng với vợ mình quá. Tôi trao đổi thẳng thắn với vợ nhưng cô ấy bảo tôi đa nghi, khắt khe, cấm đoán, giam hãm vợ và thách thức tôi đưa ra bằng chứng. Sau này tôi mới biết thời điểm đó vợ đã ngoại tình được bốn tháng. Bất chấp lời cảnh tỉnh của tôi, cô ấy vẫn tiếp tục cuộc vui với nhiều cung bậc cao hơn nữa. Cô ấy thậm chí đã lừa tôi một vụ ngoạn mục để có những ngày riêng tư giống y như hai nhân vật trong phim kinh điển “Những cây cầu ở quận Madison”. Đó là thời gian nghỉ hè, chúng tôi gửi con về ông bà ngoại, đến thời điểm đón con đi học, cô ấy bảo để về quê đón con một mình. Sau hai ngày cân nhắc tôi bảo anh có thể nghỉ phép về quê cùng em để thăm bố mẹ không? Thay vì vui mừng, cô ấy lại nói cơ quan có việc đột xuất và phải ở lại nên tôi về quê một mình. Sau này tôi mới biết cô ấy hẹn người tình về quê chơi. Khi có nguy cơ bị tôi về cùng phá đám thì đổi lịch và quyết định ở lại thành phố để có thời gian trọn vẹn bên nhau. Họ đã cùng nhau đi xem phim, đi cà phê và cuối cùng là đi nhà nghỉ. Tôi sốc nặng vì biết rằng hôm đó là trước kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi đúng một ngày. Chuyện này càng giống như phim vì người tình của vợ tôi đã có một đời vợ và có con riêng. Khi có quan hệ với vợ tôi, anh ta đang đính hôn với một người và có một vài quan hệ khác nữa. Chuyện này tôi biết được là do đọc những lá thư trách móc giận hờn giữa hai người. Điểm khác với phim là nhân vật người chồng là tôi trí thức, hiền lành, lịch thiệp và thành đạt chứ không phải loại xấu xí, thô lỗ cộc cằn. Tôi cũng không phải người tệ bạc với vợ hay yếu kém về khoản này khoản kia. So với người tình của vợ tôi thì có vẻ không thấy có khoản gì thua kém, trừ những thứ không thể kiểm chứng. Xung quanh tôi cũng luôn có nhiều cô gái trẻ, ngoan có, hư có, luôn có điều kiện để đổi gió nhưng tôi chỉ trêu đùa chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Điều khác với phim là chuyện ngoại tình của vợ tôi đã không kết thúc bí mật sau bốn ngày mà kéo dài nhiều tháng với tần suất khá dày. Họ thường nhắn tin, chat chit, điện thoại hàng giờ, hẹn hò cà phê tâm sự, tặng quà qua lại, tặng thơ, tặng ảnh, tặng nhạc, yêu đương và cả ghen tuông. Vì hoạt động bí mật nên vợ tôi đi đâu cũng mang theo điện thoại, kể cả đi tắm hoặc đi vệ sinh, điện thoại luôn để chế độ rung, bảo mật vân tay kỹ càng. Vợ tôi thường ngủ riêng với con và thức rất khuya. Thế rồi điều gì đến phải đến, bất chấp sự nghi ngờ và cảnh cáo của tôi, họ đã vượt quá giới hạn, điểm đến thường xuyên tiếp theo là công viên và nhà nghỉ. Tôi biết được những chuyện này vì đã xem được tin nhắn, chat và thư vợ tôi viết cho nhân tình, thư rất mùi mẫn và ngọt ngào. Qua đó tôi biết, ban đầu tình cảm hai người khá mặn nồng, hứa hẹn yêu đương, thậm chí cầu hôn lãng mạn và vợ tôi đã muốn ly hôn để "về cùng một nhà" chăm sóc người tình. Vợ tôi cũng nói không còn yêu, không còn tôn trọng, không muốn cải thiện quan hệ vợ chồng với tôi dù cô ấy tin là có thể làm được. Nhưng đời không như mơ, phần vì bị gia đình biết được ngăn cản nên nhân tình của vợ tôi cũng giãn dần. Vợ tôi vẫn ngày ngày đau khổ, cố gắng tranh đấu để được trở thành vị trí "số một" trong tim người tình với nhiều pha níu kéo bi hài. Người tình của vợ tôi sau giai đoạn đầu tán tỉnh thì chuyển sang giai đoạn khai thác, anh ta sử dụng chiến thuật "phụ tình tình theo" để khiến vợ tôi phải đau khổ, thất tình, níu kéo, qua đó tranh thủ tận dụng nhận tình, nhận quà đều đặn. Đỉnh điểm của sự mâu thuẫn là khi tình địch của vợ tôi biết được, nhắn tin chửi bới, cảnh cáo và người đọc được đầu tiên lại chính là con tôi. Tôi kiểm tra các thông tin về cuộc gọi, tin nhắn, thư, ảnh, chat của vợ và chết ngất với sự thật đau lòng. Tôi đau khổ, ám ảnh, lòng đầy hận thù vì bị lừa dối, phản bội, bị cắm sừng ngoạn mục như phim. Tôi đã mất ngủ nhiều tháng, tim đau như muốn vỡ, trạng thái thật đúng là “sống không bằng chết”. Vợ tôi và người tình dĩ nhiên cũng phải trả giá đắt. Tôi đã ra điều kiện thẳng thắn rằng nếu hai người yêu nhau tha thiết, muốn lấy nhau tôi sẽ bỏ qua hết, im lặng ủng hộ cho về với nhau. Tuy nhiên tiệc vui đã tàn, người tình của vợ tôi quỳ lạy xin tha và nói rằng đây chỉ là tình thoảng qua, không có ý định kết hôn với vợ tôi. Kết cục càng đau đớn hơn khi sự việc vỡ lở, bạn bè, hai họ, cơ quan biết chuyện. Tôi mang tiếng bị cắm sừng, vợ mang tiếng ngoại tình, cả hai ra đường không dám nhìn mặt ai. Ly hôn là chuyện nhỏ nhưng hậu quả tâm lý của nó với gia đình tôi, các con tôi, cuộc sống của chúng tôi hôm nay và mai sau thế nào, mọi người chắc có thể tưởng tượng được. Tôi phải làm như thế nào cho phù hợp đây?
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé! Chuyến xe khách lặng lẽ chạy trên trên đường. Hai bên đường tối đen như mực, nếu không có đèn của những chiếc xe khác trong đêm thì đúng là một sự cô đơn đến nao lòng, trời gần sáng se lạnh, mọi thứ đều im lặng chỉ còn tiếng xe, tiếng ngáy đều đều của lão già ghế bên cạnh. Tôi buồn ngủ, nhưng chẳng thích ngủ tí nào, nằm dựa vào kính xe nhìn ra bên ngoài mặc dù chẳng thấy gì. Dòng suy nghĩ cứ ùa về, có một chút lo lắng, một chút hồi hợp và cả háo hức nửa chứ. Sắp làm sinh viên có khác, cảm giác thiệt là lung tung hết, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh, nào là mỳ tôm, nào là anh em chiến hữu, nào là giảng đường, nào là những mối tình sinh viên ngọt ngào … Không biết có giống như những gì tôi được nghe, được kể, không biết mọi thứ có thú vị như trong phim, trong truyện tôi được coi về cuộc sống sinh viên không nửa. Suy nghĩ, dự tính là vậy chứ cũng lo lắm chứ, cơm áo gạo tiền, dù gì đồng lương giáo viên ít ỏi của mẹ tôi làm sao đủ cho tôi sống ở cái đất Sài Gòn nghe nói đắt đỏ, tốn kém dữ lắm. Mà thôi lo lắng chi nhiều, dù sao cũng chính tôi bỏ hết mọi sự sắp xếp cho tương lai ổn định của gia đình tôi để chọn con đường bon chen lên Sài Gòn thử làm sinh viên một cho biết mùi đời với người ta mà. Nhớ cái hôm biết được kết quả đại học xong mẹ tôi có hỏi – Mày tính sao hả con? Mẹ lo cho mày mấy con đường liệu mà tính cho kỹ. Tương lai của mày mẹ lo tới đó thôi con! Tôi trầm ngâm. Thiệt là khó nghĩ quá đi. Mẹ tôi nhờ bà con lo cho tôi một là theo ông anh giám đốc một cty, vừa được đào tạo, vừa có lương thử việc ít nhất cũng 10 triệu trở lên mà mẹ còn vẻ ra cái viễn cảnh đi theo phụ giữ ghế giám đốc cho ông anh nửa mới ghê chớ =. Còn con đường thứ hai là theo ông chú bên quân đội nghe đâu chức lớn dzữ lắm, viễn cảnh cũng an nhàn, được nhà nước nuôi, được làm công dân gương mẫu, sống tốt đời đẹp đạo. Nghĩ tới đó thôi là muốn ớn lạnh trong người rồi, đi học có mấy cái nội quy nhỏ của trường lớp mà tôi còn quậy muốn banh cái trường giờ kêu tôi khép mình vô cái khuôn khổ của quân đội thà giết tôi còn hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay nghe tụi bạn hết đứa này tới đứa kia nhận giấy báo nhập học, khăn gói lên Xì-phố học đại học thấy cũng ham. Tính tôi lại thích thử thách,mạo hiểm, không thích nghe theo sự sắp đặt của bất cứ ai cho nên có lẽ tung cánh thử sức mình vài năm xem sao. Vậy là tối đó tôi phán một câu xanh rờn. – Mẹ! Con đi Sài Gòn học. Thử sức vài năm rồi tính tiếp. Mẹ tôi chẳng thèm hỏi gì nhiều gật đầu cái rụp. – Ờ đi đi cho biết cực khổ con à! Mải mê suy nghĩ trời gần sáng hồi nào hổng hay. Xe cũng vừa tới Tiền Giang. Tôi vươn vai sửa soạn hành lý chuẩn bị xuống xe. Thiệt là học ở Sài Gòn nhưng giờ phải ghé Tiền Giang một hai ngày rồi mới được thả đi. Phải giải quyết xong nhỏ bạn gái cuối cùng trong số vài cái mối tình học trò linh tinh vớ vẫn của tôi để còn yên tâm mà dấn thân bắt đầu cuộc sống mới nữa chứ. Nói gì thì nói tôi chưa bao giờ gặp nhỏ ở ngoài đời, chỉ nói chuyện, chat qua webcam vậy đó mà iu nhau đúng là tình ảo. Nói chung nhìn qua webcam với hình thì nhỏ xynh xắn, dễ thương nhưng không biết bên ngoài thì có khác không đây. Mấy hôm trước tôi nói sẽ lên Sài Gòn học, vậy là con nhỏ một hai bắt tôi phải ghé Tiền Giang để iu offline theo cách nói của nhỏ là “ Em muốn tụi mình chuyển từ tình ảo sang tình thật” … Khóc lóc, giận dỗi và cả đe dọa bỏ học bỏ nhà đi kiếm tôi cuối cùng nhỏ cũng ép tôi ghé Tiền Giang gặp mặt … Xe dừng ở Tân An, tôi xuống xe, móc điện thoại gọi cho nhỏ. Đã gọi điện kêu ra đợi rồi mà giờ bỏ tôi một mình đứng bơ vơ. – Alo! … Tui xuống xe rồi nè chị 2 trốn đâu dzậy? – Hihi anh xã nhắm mắt lại đi. – Dẹp không có xã huyện gì hết em lại đón anh nhanh dzùm. Mỏi chân quá – Thì anh nhắm mắt cái đi năn nỉ mà. 1 phút nha nha nhaaaaa … Hôm nay không biết bày đặt trò gì nữa rồi. Thôi kệ để coi nhỏ làm gì với tôi. Nhắm mắt mà lòng cũng hồi hộp, dù gì cũng chưa bao giờ gặp mặt ở ngoài đời mà. Lo là lo cái vụ nhỏ mà cao hơn tôi là coi như lấy cọng bún thắt cổ tự tử có nghĩa hơn … . Tôi khịt khịt mũi, hình như có mùi nước hoa của con gái. Quái tự nhiên cái mũi tôi nóng nóng, cái nóng đó chạy từ từ vòng qua má, tới tai, xong chạy ra sau gáy rồi lại quay vòng ra trước mũi – trời trời không lẽ trúng mắt ra tôi té ngửa. Thì ra nhỏ đứng kế tôi nảy giờ. – Làm gì dzậy sao tới không lên tiếng? – Đang nghiên cứu anh xã – nhỏ cười má lúm đồng tiền. tôi thích nhỏ nhất là cái má này mà – Nghiên cứu chi chị 2 . – Thì coi phải anh xã của em không mà ^^.Anh nè! – Gì . – Phải anh xã không anh xã Con này rảnh không phải tôi chứ không lẽ thằng nào rảnh đứng nhắm mắt cho nó nghiên cứu nảy giờ – Ờ chắc hổng phải chị lầm người rồi ha. Nghi ngờ hỏi chi nửa – Hihi người ta hỏi cho chắc mà. Tại anh xã baby hơn trên hình sợ lộn người – Ờ nghĩ cũng đúng coi vậy chứ mặt tôi ở ngoài non choẹt à. – Thôi mệt. Giờ sao. Đứng giữa đường hoài hả chị – Ghét, kêu chị hoài, làm như người ta lớn tuổi không bằng. Anh xã chưa ăn sáng đúng hôn? – Ờ chưa ăn. – Vậy em đưa anh xã qua nhà nghỉ bỏ đồ rùi tụi mình đi ăn sáng hen. – Uhm! Rồi đi bộ hở . – Hihi xe em để sau lưng xã kìa. Tôi ngồi lên xe để đồ đạc lên trước xe xong, nhỏ nhảy tót lên ngồi sau lưng vòng tay ôm lấy tôi. Mèn ơi con này gan dù là bạn trai nhưng mới lần đầu được gặp mà ôm tỉnh bơ. – Mới gặp lần đầu dám ôm rùi hả – Có gì không dám. Em ôm anh xã của em mà. Tôi lắc đầu mĩm cười siết ga, nhỏ càng siết chặt tôi hơn đầu dựa vào vai tôi hát khe khẽ. Chắc nhỏ vui lắm. Vậy là cả ngày hôm đó nhỏ với tôi đi khắp các nơi nhỏ hay nói đến trên mạng, từ trường học, quán café, đến chỗ nhỏ hay ra chơi với tụi bạn nhỏ. Lúc này tôi mới có dịp nhìn kỹ lại cô bé này, cao bằng tôi, ngoài gương mặt xinh xắn ra thì dáng nhỏ Linh phải nói là ổn, điện nước đầy đủ nếu không muốn nói là dư so với mấy đứa con gái cùng lứa hoặc chí ít hơn hẳn mấy con mắm trong lớp tôi. Tối nhỏ lại đưa tôi đi dạo, ăn uống linh tinh căng cả bụng rồi mới trở lại nhà nghỉ. Biết bao nhiu lời định nói với nhỏ mà cả ngày hổng thể nói ra được, thấy nhỏ vui cũng không nỡ nói ra. Thiệt tình tôi cũng không biết tôi có thích nhỏ thật hay không nữa. Tôi nhảy lên giường trùm cái mền lại thở nhiên nhỏ nhảy lên chui vào nằm kế bên. Tôi quay qua nhìn nhỏ chưng hửng – Gì đó. – Gì là gì? – Tối rồi sao không về nhà đi cho tui ngủ nửa. Bộ không ngủ hả? – Thì ngủ nè. – Là sao tính ngủ đây luôn hả. Mẹ em la sao. – Hì hì em xin mẹ qua qua nhà nhỏ bạn ngủ tập văn nghệ mà. – Ngủ đây không sợ tui làm gì bậy hả? – Xí tui đạp lọt giường lun chứ mơ làm bậy à. Nhỏ chu chu cái mỏ rồi giành lấy cái mền cuộn tròn nằm nhìn tôi. Tôi cũng chẳng muốn cãi với nhỏ làm gì nữa vì trong đầu tôi lúc này nhiều suy nghĩ lắm. Thật khó để nói ra rằng tình cảm của tôi dành cho nhỏ vẫn chưa đủ để nhỏ trở thành người yêu tôi, tôi không muốn chỉ vì những trò đùa tình cảm của tôi hồi còn học 12 sẽ làm tổn thương nhỏ, dù gì trong những ngày tôi chìm đắm trong sự chán nản, thù hận và bất cần, cô bé này đều chịu khó ngồi chia sẻ với tôi dù là đêm, hay ngay hoặc bất cứ lúc nào tôi gọi. Lần này tôi ghé gặp nhỏ để tạm dừng mối quan hệ tình cảm này lại vì tôi muốn để quá khứ qua một bên bắt đầu cuộc sống mới … Nhưng sao nói ra được đây khi cô gái nằm kế bên tôi thực sự đáng yêu và đang rất vui bên cạnh tôi. Mà điều đáng lo hơn là tôi sẽ không kiểm soát được bản thân nữa … nổi điên lên quá trời … nãy giờ người ta lo suy nghĩ chuyện trọng đại còn chị 2 này nằm kế bên hát mấy bài trẻ con, nhỏ nằm sát người làm tôi không thể không lén nhìn nhỏ được. Đột nhiên nhỏ ngước mặt lên và tất nhiên bắt gặp ánh mắt của tôi. – Á đồ dê xồm nhìn lén gì đó – nhỏ dứ dứ nắm đấm trước mắt tôi. – Nhìn gì đâu … tại … tại … anh – tôi hơi lúng túng – mà em nằm xích ra đi nóng mún chết à … cứ nằm sát sát dzậy ai mà chịu nổi. – Xí em làm gì kệ em nha ai bỉu anh nhìn chi. – Ơ, nằm ngay tầm mắt người ta mà không cho nhìn. – Không cho đó … a nhắm mắt ngủ đi, ai mượn mở mắt chi. Thiệt là nổi điên với cái con cua này. Thôi ráng nhắm mắt nghĩ về bồ tát coi bộ có lý hơn. Tôi thở dài nhắm mắt lại. Được khoảng hơn 10 phút, gần như tôi sắp đi thăm bồ tát thật thì mặt tôi nóng nóng vì hơi thở nhẹ nhẹ … chưa kịp mở mắt ra thì môi tôi đã chạm vào một bờ môi mềm mại của ai đó. Máu trong người tôi chảy rần rần … không lẽ bồ tát linh dzữ vậy hả trời … mà thôi kệ bồ tát hay ai đang cưỡng hôn tôi cũng mặc kệ, cái tính tôi ai cưỡng gì chứ mấy cái vụ này thì càng khoái = … Không cần mở mắt ra tôi đưa tay siết chặt lấy người đang hôn tôi … nụ hôn say đắm và ngọt ngào, đã lâu rồi tôi không hôn một cô gái nào mà … Mọi thứ càng lúc càng không thể kiểm soát được nữa rồi. Nhỏ giờ nằm hẳn lên người tôi, hai tay nhỏ bắt đầu mở từng cúc áo tôi ra trong khi đôi môi vẫn không chịu rời môi tôi … . Chiếc cúc áo cuối cùng chuẩn bị được mở xong thì tôi nắm lấy hai bàn tay nhỏ rồi ngồi dậy khẽ đẩy nhỏ ra một bên … Nhỏ đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi. – Sao vậy anh. – Anh … anh nghĩ mình không thể. Anh là người không tốt … Anh … tình cảm của anh với em..dường như vẫn chưa đủ lớn để làm gì hay hứa hẹn gì với em hết. Anh vẫn còn là thằng long bong … .anh … anh … .sợ nếu mình vượt quá giới hạn … người thiệt thòi sẽ làm em … anh sợ em phải chịu tổn thương khi gắn cuộc đời vào một thằng chưa biết ngay mai ra sao như anh … . Tôi nói nhiều lắm … nói những điều tôi đang nghĩ trong lòng ra với nhỏ từng câu từng chữ một, không biết nhỏ có bị tổn thương không chỉ thấy đôi mắt nhỏ dường như đánh mất niềm vui từ lúc gặp tôi đến giờ … Nhỏ im lặng, không nói gì. Tôi cũng vậy, nói ra hết tất cả, tôi cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là nhỏ sẽ bỏ đi ngay bây giờ. Hơn 15 phút trôi qua … chợt nhỏ đứng dậy bước vào phòng tắm. – Em tắm một chút. Anh chờ em nghen. Tiếng nước chảy nhẹ nhẹ dường như không đủ lấp đi tiếng khóc của nhỏ. Tôi nằm đó mà lòng ngổn ngang trăm thứ. Đứng dậy định gõ cửa phòng tắm để an ủi mà cũng ngập ngừng không dám bước chỉ đành đứng dựa vào tường … lặng im nghe tiếng nước, tiếng gió, tiếng xe chạy ngoài đường … tôi mỉm cười chua chat … .dù sao nhỏ cũng không phải là người đầu tiên tôi làm đau và rời xa theo cách như vậy. Nhưng sao tôi thấy lạ trong người quá … tôi hối hận chăng … Cửa phòng tắm mở, nhỏ bước ra đứng cạnh tôi. Vứt bỏ lon bia về góc phòng, tôi quay qua nhìn nhỏ … trên người nhỏ giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi tôi treo trong phòng tắm lúc sáng. Linh chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ảnh mắt dịu dàng … – Em không sao chứ … anh … xin … .l … .. Lời nói chưa kịp nói hết nhỏ đã ôm chầm và đặt lên môi tôi một nụ hôn gấp gáp và mãnh liệt … . nhỏ rời tôi ra, nhìn tôi nói trong nước mắt – … Em yêu anh … em hiểu anh đang nghĩ gì … em không phải người dễ dãi … nhưng em yêu anh … em sẽ chờ anh xã đến chừng nào anh xã quay lại thì thôi … Rồi nhỏ lại hôn tôi say đắm … Bản thân tôi cũng cảm nhận được tình cảm của Linh hơn những gì tôi tưởng … Khẽ đưa bàn tay ôm chặt lấy Linh. Có thể tôi không thích nhỏ nhưng vào lúc này tôi không thể lạnh lùng được. Giấc ngủ ngon lành, trời sáng … đã đến lúc tôi tạm biệt nhỏ để tiếp tục hành trình của mình … trước khi nhỏ ôm chặt lấy tôi nói rất nhiều, rất nhiều … đến nỗi tôi chẳng còn biết trả lời gì nữa. Chỉ còn cách ôm chặt lấy nhỏ để rồi lặng im bước lên xe tiếp tục hành trình về Sài Gòn. Nơi tôi bắt đầu một cuộc sống mới, với những thử thách và điều thú vị mới … Ngồi trên xe, lặng lẽ trả lời từng tin nhắn đầy yêu thương của nhỏ mà lòng tôi cứ lan man không có tý cảm xúc nào hết. Ngày hôm đó đánh dấu ngày đầu tiên tôi đã bắt đầu cho cuộc đời sinh viên phía trước và tôi cũng không biết được rằng sau ngày hôm ấy tôi cũng đã bắt đầu những chuỗi ngày đầy những buồn vui, ngọt ngào, hạnh phúc, tội lỗi, đau khỗ và cay đắng …
câu chuyện đời tôi ngoại truyện