Trang chủ / COLLECTION SÁCH / Truyện tranh Khơi dậy Đức Tin. Hiển thị 1-12 của 15 kết quả. - 15.00%. +. Bộ 14 Truyện Tranh Khơi Dậy Đức Tin. 380,000 ₫ 323,000 ₫. Best Seller. +. Nói Với Con Về Thiên Chúa. Công Đức Phóng Sanh - Sách Nói - Nguyễn Minh Tiến Dịch. Cuộc Đời Đức Phật Thích Ca - Truyện Thơ - Tâm Minh Ngô Tằng Giao. Lắng Nghe Hơi Thở - Sách Nói - Lưu Đình Long - Hạnh An Đọc Đại Ấn Thiền Xóa Tan Bóng Tối Của Vô Minh - Sách Nói - The 9th Karmapa Wangchuk Dorje - Beru Công Giáo Và Dân Tộc : Conggiao.info Truyện Kể Về Mẹ Giáo hội Đức giúp dự án thế giới: Ấn bản Kinh thánh Pazande Năm Mục Vụ Gia Đình 2019 Năm MVGĐ 2018 Năm Thánh LTX Chúa: Truyền Giáo: Hỏi - Đáp : Gia Đình Thời gian thấm thoát trôi qua, tiểu vương tử trưởng thành trở thành vị vua cai trị đất nước, dáng người vẫn như thế nhỏ nhắn xinh đẹp, vòng eo mảnh khảnh, cặp mông tròn cong vểnh, làn da mềm mịn trắng sáng, môi hồng răng trắng, xinh đẹp cực kỳ, người gặp người thích. Nhưng mà đức vua có một bí mật không thể cho bất kì ai biết. Năm 2020, Berlin công bố chiến lược Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương mới với trọng tâm là tăng cường liên minh với các nền dân chủ trong khu vực. Hồi tháng 2, Thủ tướng Đức Olaf Scholz cam kết tăng chi tiêu quốc phòng sau chiến sự Ukraine. Ai là người có công khai sơn phá thạch của thể loại truyện ngắn? Có ý kiến cho rằng công đầu là tác phẩm Chuyện mười ngày của Boccaccio (7). Nhưng người ta còn băn khoăn khi muốn nói: "Đây là một truyện ngắn hiện đại". CCVkJQ. Chương 1 TIỀN DUYÊN “Trong miệng các ngươi, ông của ta là đại ma đầu, cha ta cũng là ma đầu. Từ nhỏ họ đã nói với ta, những người được nuôi dưỡng bên ta chỉ là đồ chơi, ta giết người thì có khác gì việc các ngươi giết chó, giết linh thú đâu?” “Ta có thể giết người.” “Người cũng có thể giết ta.” “Nhưng chỉ cần trở nên mạnh hơn, chỉ có ta giết người, chứ không có chuyện người giết ta.” “Hôm nay rơi vào tay ngươi là do ta kém cỏi, ta cũng không có gì để nói...” Tô Lâm An mặc áo bào xanh rách rưới ngồi dựa vào gốc đại thụ, thở hổn hển từng hơi, dường như chỉ nói mấy lời này đã làm hao tổn toàn bộ sức lực của nàng. Mái tóc nàng rối loạn, trên áng tóc đen kia còn vương một đoạn trâm đã bị gãy, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, khóe môi còn đọng máu, chảy dọc xuống cằm như một con rết xấu xí dữ tợn. Tô Lâm An bị thương nặng, không thể chạy nổi nữa. Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, in lên mặt đất từng vòng tròn rực rỡ nho nhỏ, nàng cúi đầu nhìn những đốm sáng đó, nở một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp. Tới thế giới này, nhìn thấy cảnh tượng này, mới biết quyến luyến, mới không nỡ lòng. Vào giây phút này, nàng nào giống một nữ ma đầu xem mạng người như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, phóng tầm mắt đầy nhung nhớ tới dãy núi kia. Đôi mắt màu xanh lam sạch sẽ trong vắt đến nỗi dường như quang cảnh đẹp đẽ nhất của thế gian này đều được phản chiếu trong đó. Chết rồi sẽ không nhìn thấy nữa. Mi mắt dần dần khép lại, giữa khe hở đó, nàng nhìn thấy một người đạp gió lướt mây từ trên cao hạ xuống. Giây phút đó, Tô Lâm An dường như hồi quang phản chiếu*. Nàng mở to mắt, trên gương mặt tái nhợt lại hơi phục hồi sức sống, như nét mực chu sa lan trên tờ giấy trắng, tô điểm thêm cho dung nhan của nàng. * Hồi quang phản chiếu Chỉ hiện tượng người sắp chết bỗng phục hồi tinh thần minh mẫn trước giây phút cuối đời. “Khương Chỉ Khanh, ngươi để ta chết được nhắm mắt có được không?” Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta từng đào mộ tổ nhà ngươi hay sao mà đáng để… một thượng tiên đã phi thăng lên thượng giới như ngươi không tiếc… dùng phân thân cầm lệnh tiên sứ về hạ giới, đuổi bắt ta ngần ấy năm?” Khương Chỉ Khanh này chỉ là phân thân của thượng tiên kia, chỉ có một phần mười sức mạnh của bản thể. Nhưng hắn nắm giữ lệnh tiên sứ, có thể tự do đi lại ở hạ giới, không bị ảnh hưởng bởi linh lực thiên địa của hạ giới, tất nhiên cũng sẽ không dẫn tới lôi kiếp của thiên đạo. Thế nhưng, bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để xuống hạ giới truy sát nàng. Tô Lâm An nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì nàng và Khương Chỉ Khanh có thù oán với nhau từ lúc nào? Nếu thật sự là thâm thù đại hận, trước khi hắn phi thăng hoàn toàn có thể tới giết nàng. Dù sao thì lúc đó tu vi của hắn cũng mạnh hơn phân thân này rất nhiều. Tại sao lên đó rồi lại xuống, quả thực khó lòng hiểu nổi. Phải biết rằng, nàng cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Tuy tu vi nàng không bằng hắn, nhưng một phân thân cũng chẳng làm gì được nàng. Bằng không nàng đã chẳng thể ung dung tự tại sống thêm bảy mươi năm, biết bao nhiêu lần chạy thoát dưới mí mắt hắn. Nếu như không phải do lần tu luyện này bị tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ chẳng rơi vào tình cảnh này. Nhìn Khương Chỉ Khanh đứng trước mặt, cách nàng một trượng không có động tĩnh gì, Tô Lâm An lại bật cười, “Sao không nói gì?” “Hay... chỉ đơn giản là ngươi thích đuổi bắt ta?” Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, “Khương Chỉ Khanh... không lẽ... ngươi thích ta?” Nàng nhìn Khương Chỉ Khanh, hàng mi dài khẽ chớp, cắt đứt gió xuân, dường như có vô vàn tình cảm chất chứa trong đôi mắt tựa làn thu thủy kia, như rượu ngon lâu năm, khiến người ta đắm chìm trong đó. Chỉ tiếc rằng, tiên sứ ở đối diện chẳng hiểu chút phong tình nào. Dù cho nàng nói gì, Khương Chỉ Khanh cũng chẳng đáp lời. Rõ ràng là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm, thế mà lại giống như một tên đầu gỗ. Chẳng phải nói, tu vi càng cao thì phân thân lại càng giống chủ nhân sao. Lẽ nào bản thể của Khương Chỉ Khanh cũng là một tên mặt liệt, không biết nói chuyện? Đã bảy mươi năm trôi qua, chưa từng thấy hắn mở miệng nói một chữ. Xem ra, trời đã định hôm nay nàng chết không nhắm mắt rồi. “Khương Chỉ Khanh, dù gì chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, ngươi không trả lời ta thì thôi, để ta chết thoải mái có được không?” Theo cách nói của đám tu sĩ chính đạo kia thì, Tô Lâm An nàng không thể chết một cách tử tế được. Nàng thực sự có chút sợ, sợ rằng Khương Chỉ Khanh sẽ bắt nàng sống không được mà chết cũng chẳng xong. Khương Chỉ Khanh vẫn không đáp lời, rõ ràng bước chân của hắn rất nhẹ, thế nhưng khi giẫm lên đám lá rụng lại phát ra những tiếng giòn tan. Âm thanh đó, khiến Tô Lâm An căng thẳng. Nàng nhếch khóe môi khô nứt, máu khô dính bên miệng sau khi được lưỡi liếm đi, lại tựa như son đỏ loang ra. Nàng nghiêng đầu mỉm cười, nheo mắt nói “Ngươi không nói gì thì ta coi như là đồng ý rồi nhé.” Tẩu hỏa nhập ma, lửa giận công tâm, sát khí cắn chủ... những oán khí chết trong tay nàng năm đó không tan, giờ bắt đầu cắn nuốt nguyên thần của nàng, hận không thể hút khô máu thịt của nàng. Nàng chợt nghĩ, quả thực thiên đạo có luân hồi. Ác nhân tất có ác báo, cũng có lý. Thế nhưng, ai bảo từ ngày nàng sinh ra, đã là kẻ ác mà người người đều kêu gào muốn diệt trừ chứ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười. Bị hắn đuổi bắt lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi. Nàng nghĩ, Khương Chỉ Khanh dù gì cũng là một thượng tiên, chắc sẽ để nàng ra đi thanh thản. Nhưng mà ngay giây sau, Tô Lâm An - vốn đã sắp tắt thở lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người run rẩy không thôi, quanh người sát khí tuôn trào. Oán khí tâm ma vốn bị giam giữ trong cơ thể nàng dường như mạnh lên vô số lần, dồn dập xông ra, cắn nuốt máu thịt nàng. Đồng thời cũng kích thích nguyên thần của nàng, khiến thần trí nàng tỉnh táo, trơ mắt nhìn bản thân bị vô số cái miệng cắn nuốt... Bỗng, phía trước nàng xuất hiện một miếng ngọc hình vuông. Trên miếng ngọc đó khắc hình một cây bồ đề. Cây bồ đề tản ra ánh sáng xanh lá nhẹ bích quang, chói lọi dần dần bao phủ lấy cả cây đại thụ mà Tô Lâm An đang dựa vào, sau đó che khuất cả bầu trời. Bầu trời vốn đang quang đãng lại tối sầm trong chớp mắt, chỉ duy cây bồ đề này vẫn sừng sững giữa đất trời, tỏa ra bích quang vạn dặm. Mỗi tia sáng lại như một thanh đao đâm vào thân thể nàng. Khiến nàng suy yếu đau đớn và làm những oán khí trên người nàng ngày càng trở nên điên cuồng hơn. Thiên đao vạn quả như thiêu đốt cơ thể, cắt nuốt hồn phách. Nàng đau đến mức chết đi sống lại, nhưng lại chẳng thể chết được. Không biết có phải do ánh sáng màu lục kia hay không mà nàng - vốn đã không thể trụ được nữa lại vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục gắng chịu đựng trong cơn đau đớn tột cùng. Đến khi cả người nàng chẳng còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng đã máu thịt be bét. Quả nhiên, không thể chết tử tế được mà. “Khương Chỉ Khanh, ngươi là đồ khốn nạn!” Nàng cầu xin được ra đi một cách thanh thản, nhưng hắn lại khiến nàng sống không bằng chết. Vào lúc cả người nàng thủng lỗ chỗ, thảm hại vô cùng, Tô Lâm An phát hiện những tâm ma oán khí đang quấn lấy nàng dường như đã phát tiết đủ, khí đen trên người nàng càng ngày càng nhạt dần. Tịnh hóa? Siêu độ? Ngọc bồ đề này có tác dụng hóa giải tâm ma oán khí? Chẳng lẽ Khương Chỉ Khanh muốn cứu nàng? Quả nhiên, vẫn bị mỹ mạo của nàng mê hoặc. Vào giây phút nàng nảy lên hi vọng, trong miếng ngọc bồ đề lại xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay, đánh thẳng vào trán nàng... . Chưởng này mà đã đánh xuống thì không thể không ngỏm? Trước khi chết, Tô Lâm An chỉ kịp gào lên, “Con bà nhà ngươi!” Nguyên thần Tô Lâm An giống như bị hóa thành vô vàn đốm sáng, ào ạt xông vào ngọc bồ đề. Kể từ đó, nữ ma đầu một thời - Tô Lâm An biến mất khỏi thế gian, ác giả có ác báo. Chương 531KHÔNG NỢ GÌ NHAU Sấm ngưng mưa ngừng, một chiếc cầu vồng bắc ngang trời. Những giọt nước mưa còn chưa kịp biến mất khúc xạ lại ánh sáng rực rỡ khắp trời, còn chói mắt hơn cả đá quý châu ngọc. Cảnh sắc tuy đẹp nhưng Tô Lâm An chẳng có tâm trạng để ngắm. Hiện giờ nàng vẫn còn bị thương rất nặng, cho nên không dám tùy ý thi triển pháp quyết dẫn động linh khí trời đất. Vì thế chỉ có thể dựa vào Mục Cẩm Vân, để Mục Cẩm Vân đưa nàng đi. Nàng cũng là người co được dãn được, lúc cao ngạo thì nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, xinh đẹp lạnh lùng cao quý, như tiên tử trên trời, không dính bụi trần. Lúc này thì nàng lại nũng nịu tha thiết nhìn Mục Cẩm Vân, đôi mắt ấy giống như chứa đựng những vì sao, khiến cho lòng người cũng run rẩy. Lúc này Mục Cẩm Vân mới bất đắc dĩ đứng dậy, nói “Đi thôi.” Hắn ôm Tô Lâm An ngự kiếm phi hành, đứng trên kiếm, tiếp tục nói “Ta giúp nàng liệt kê lại những chuyện cần làm.” “Đi tìm trấn Thanh Thủy trước, sau đó là Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn. Mùng chín tháng sau Ma giới có biến, nửa năm sau Khương Chỉ Khanh thành thân...” “Dĩ nhiên việc quan trọng nhất vẫn là phá giải phong ấn Thiên Ma, nhưng mà phong ấn Thiên Ma có rất nhiều. Nếu như phá giải một nơi, những chỗ khác nhất định sẽ càng thêm khó khăn. Tốt nhất là có thể tiến hành cùng lúc.” “Những chỗ phong ấn khác chúng ta vẫn chưa biết.” “Có lẽ hai vị nghi chủ mới biết rõ nhất.” “Chuyện thì rất nhiều, quan trọng nhất là lúc làm còn phải dè chừng quy tắc Thiên đạo, sơ ý là sẽ bị trời phạt ngay.” Mục Cẩm Vân xoa mái tóc ổ gà của Tô Lâm An. Hắn vốn không định nhắc nhở nàng, bởi nàng là người phụ nữ cho dù có chết cũng phải chết thật xinh đẹp, nếu nàng biết dáng vẻ bây giờ của mình chỉ sợ sẽ xấu hổ muốn chết ngay mất. Nhưng mà lòng bàn tay hắn rất ngứa, thấy mái tóc nàng rối tinh, còn xơ xác, hắn không kìm được mà muốn thay nàng chải chuốt lại cho mượt. Lúc ngón tay hắn luồn vào tóc nàng, cuối cùng Tô Lâm An cũng ý thức được sự khác thường của mái tóc mình, đã xảy ra chuyện gì? Mái tóc dài suôn mượt của nàng sao lại rối tinh thế này? Tô Lâm An giờ tay sờ tóc của mình một cái sau đó tay cũng run rẩy, định thi triển thuật Thủy Kính để nhìn xem rốt cuộc dáng vẻ bây giờ của nàng thế nào. Mục Cẩm Vân lập tức nhận ra nàng định làm gì. Hắn rất muốn tự vả mình một cái, không quản được cái tay của mình, giờ thì hay rồi, nàng nhận ra rồi. Nhưng chuyện đã xảy ra hắn cũng không có khả năng giấu giếm thêm nữa, chỉ có thể ngăn Tô Lâm An thi triển pháp thuật, sau đó lấy thủy kính mờ mờ để trước mặt Tô Lâm An. Tô Lâm An đã nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng. Đập vào mắt nàng là một mái tóc khô rối không thể chịu được. Sắc mặt tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm, môi khô nứt nẻ. Không ngờ nàng lại bị Thiên đạo đánh ra nông nỗi này? Vậy mà nàng còn vác theo cái đầu ổ gà này chớp mắt làm nũng với Mục Cẩm Vân! Nắm đấm đột nhiên siết chặt, vẻ mặt có phần căng cứng, cằm rụt lại, đầu hơi cúi thấp, lông mi cũng rủ xuống, trông cả người nàng giống như đưa đám. Mục Cẩm Vân nhìn thấy mà đau lòng, định an ủi thì thấy Tô Lâm An đã ngầng đầu, cực kỳ vui vẻ nói “Ông trời cũng ghen tỵ với nhan sắc của ta, bị sét đánh mà vẫn xinh đẹp như vậy.” Phải rồi, về mặt diện mạo, sự tự tin của nàng phải nói là chẳng ai sánh bằng. Tuy nói tự tin vô cùng, song Tô Lâm An vẫn soi gương chải tóc một hồi. Lúc nàng đi qua một khóm hoa còn tiện tay hái lấy mấy cành, bện cho mình một vòng hoa đội đầu, trông nàng đã trở nên hoạt bát, đáng yêu hơn rất nhiều. Nàng không những làm cho bản thân mà còn bện cho Mục Cẩm Vân một cái. Hai người không giống như ra ngoài làm việc, mà giống như đi chơi tiết Thanh Minh hơn. Đồng bằng Cổ Tỉnh bị phong ấn lại một lần nữa, bọn họ không thể lại gần quá mức, chỉ có thể lựa chọn đi vòng qua sau đó tiến vào hư không vô tận. Nàng muốn đi vào nhìn cái đầu của nương một cái thôi cũng không làm được. Tâm trạng Tô Lâm An không tốt, hái hoa cũng chỉ là để tìm niềm vui trong cái khổ. Lúc vòng qua đồng bằng Cổ Tỉnh, nhìn thấy phù văn màu vàng xa xa trên bầu trời, tâm trạng nàng càng ủ rũ, đầu cũng cúi thấp hơn. Nhưng mà Mục Cẩm Vân nói đúng. Nàng không biết chắc chắn những vị trí phong ấn khác, bây giờ mà tùy tiện phá hủy phong ấn của cái đầu, chắc chắn sẽ rút dây động rừng. Cả hai vẫn chưa khôi phục lại được thực lực vốn có. Chuyện nhỏ mà không kiên nhẫn sẽ làm hỏng chuyện lớn. Tô Lâm An nhìn đồng bằng Cổ Tỉnh phía xa xa, trong lòng thầm nói “Nương, người tạm thời cố chịu đựng, con sẽ tới cứu người, đưa người trở về nhà.” Lúc tới hư không, Mục Cẩm Vân lấy ra một chiếc linh thuyền hư không. Thuyền không lớn nhưng đủ dùng. Hai người vừa vào hư không đã gặp một viên thiên thạch xẹt qua với tốc độ cao, suýt chút nữa đã va phải. Sau khi Mục Cẩm Vân điều khiển linh thuyền né tránh xong mới quay sang nói “Những khu vực xung quanh đều đã lục soát, nhưng không phát hiện ra tung tích bọn họ.” Hư không rộng lớn, khó mà tưởng tượng nổi. Không có thú Phệ Căn, muốn tìm kiếm vô định trong hư không là chuyện không hề dễ dàng, hầu hết bọn họ cũng chỉ tìm kiếm ở vòng ngoài, không dám đi sâu vào bên trong hư không. “Lúc này hư không càng nguy hiểm hơn so với lúc trước. Gió bão khe nứt, hố đen, đá thiên thạch ngày càng nhiều.” Mục Cẩm Vân cảm thán, “Ngay cả vùng rìa vốn là an toàn nhất cũng hiểm nguy bốn phía. Những năm gần đây dị tượng trời đất xuất hiện ngày càng nhiều.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tô Lâm An lập tức nghĩ tới chuyện ấn Công Đức nói rằng Thiên đạo sắp sụp đổ, chuyện nó muốn thay thế Thiên đạo. Còn cả những vết nứt mà lúc trước nàng đã nhìn thấy. Có lẽ, những hiện tượng dị thường này chính là dấu hiệu Thiên đạo sụp đổ. Trời đều đã nứt rồi, khe nứt sao lại không nhiều cho được, hư không tất nhiên sẽ càng nguy hiểm? “Tốt nhất là nên có phương hướng.” Nếu không, có câu “Vào hư không có đi mà không có về”, nếu không có phương hướng chính xác, bọn họ rất có thể sẽ đi ngược hướng, càng đi càng cách xa mục tiêu. “Ta dùng thần thức...” Còn chưa nói xong liền nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa kêu lên một tiếng ở trong biển thần thức, “Ta biết phương hướng!” “Từ lúc đầu ta đã nuốt một lượng linh khí lớn trên người Tiểu Bạch, ta với nó có chút liên hệ thần hồn.” Lúc trước nó cũng không chắc chắn, tới khi tiến vào hư không thì nó lập tức có một cảm ứng mơ hồ, có lẽ có thể gọi là trực giác. Tuy nó không dám khẳng định nhưng mà lúc này có phương hướng vẫn tốt hơn là không có. Sau khi giải thích rõ ràng, Khoa Đẩu Hỏa tiếp tục nói “Ta cảm thấy là phía bên này.” “Ngươi chắc chắn mấy phần?” Lúc Khoa Đẩu Hỏa nói chuyện đã bay ra từ đầu vai của Tô Lâm An, sau khi Mục Cẩm Vân nhìn thấy liền lên tiếng hỏi. “Một trăm phần trăm!” Khoa Đẩu Hỏa nhìn không vừa mắt Mục Cẩm Vân đã lâu rồi. Vốn nó chỉ chắc chắn sáu bảy phần, nhưng lúc này cũng lớn tiếng gào to hết sức, đồng thời nói “Đi sai thì ta gọi ngươi là cha!” Mục Cẩm Vân không trả lời nó, điều khiển linh thuyền đi theo hướng Khoa Đẩu Hỏa chỉ. Khoa Đẩu Hỏa không chịu bỏ qua, không ngừng kêu lên, “Vậy nếu ta đúng thì sao?” Mục Cẩm Vân vẫn không lên tiếng. “Ngươi điếc hả? Ta nói nếu ta chỉ đường đúng thì sao?” Khoa Đẩu Hỏa liên tục ồn ào, cuối cùng Mục Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn nó một cái, nói “Ta thay Tô Lâm An cảm ơn ngươi?” Khoa Đẩu Hỏa “...” Ờ phải ha, nó cũng muốn tìm Tiểu Bạch. Hơn nữa, suy cho cùng đều là chuyện của Tô Lâm An, liên quan quái gì tới Mục Cẩm Vân đâu. Nhưng ai thèm ngươi cảm ơn chứ! Hừ! Hư không vô tận, ở một nơi kề cận khe nứt. Gió khe nứt rất cuồng bạo, giống như một con cá lớn há to miệng, không ngừng hút đá vụn ở xung quanh tới, lấp đầy khe hở chính giữa. Theo lý thuyết, bất cứ sinh linh nào bị nuốt vào cũng không tránh khỏi kết cục bị gió mạnh xé nát, vậy mà giờ đây trong khe hở kia lại có tiếng người. Một con thú Phệ Căn lượn lờ ở chính giữa khe nứt. Cơ thể nó phủ đầy dịch nhầy, có thể ngăn cản gió bão ở khe nứt rất hiệu quả, mà ở giữa cái vòng mà thú Phệ Căn quây lấy chính là một hòn đảo nhỏ trôi lơ lửng, trên đảo phủ đầy cây xanh. Trong đó bên trái thì một vùng đỏ rực, bên phải thì màu xanh phủ kín. Trên đảo có một cây cột đá rất cao, vốn là trên cây cột đó có dây leo quấn trọn lấy, đó là giàn leo mà Tiểu Lục đã tự làm cho mình, và lúc này có một người đang đứng trên giàn, ngẩng đầu nói với thú Phệ Căn “Ngươi đưa ta quay lại, ta muốn nhìn xem sao.” Người nói là Sở Tài Nguyên, hắn để mình trần, hốc mắt hồng hồng. Rõ ràng vóc người rất khôi ngô, cao lớn, nhưng thực tế vẫn chỉ là một tên mít ướt. “Có phải Củ cải đại tiên với kiếm tiên Khương Chỉ Khanh đã mất rồi không?” “Kẻ dùng cánh hoa hẳn chỉ là phân thân.” Thú Phệ Căn có lòng tốt giải thích, “Chết rồi thì thôi, bản tôn còn sống là được.” Thú Phệ Căn chính là con đã nuốt Tô Lâm An lúc trước, cũng là con thú Phệ Căn đưa cho nàng chiếc váy đỏ. Nó không đồng ý làm linh thú của Tô Lâm An nhưng tặng nàng ba cánh hoa và hứa sẽ giúp nàng ba lần. Nó ở hư không sống đã mấy trăm ngàn năm. Ngay cả nghi chủ cũng không bắt được nó. Lúc thấy Tô Lâm An ngã xuống, nó thấy có một giọt máu tươi bay ra nên đoán đó là phân thân. Lúc này nó tốt bụng giải thích cho tên nhóc kia, nào ngờ hắn còn ầm ĩ không ngừng, nó rất muốn đớp ngay một phát để hai tai được yên tĩnh một hồi. Thú Phệ Căn há miệng, đang định nổi giận thì thấy có một vật thể lao tới từ xa. Nó thè lưỡi cuốn lấy miếng thịt, nuốt luôn vào bụng, lúc này mới đỡ tức hơn tí. Nếu không phải cái tên nhóc Trữ Tần kia cho nó ăn thứ ngon, nó đã nuốt cái tên Sở Tài Nguyên đáng ghét này vào bụng từ lâu rồi. Cái tên ồn ào này! Phiền chết đi được! “Vậy, còn kiếm tiên kia?” Sau khi Khương Chỉ Khanh biết Sở Tài Nguyên từng là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, mấy năm nay vẫn luôn nghiêm túc dạy hắn kiếm pháp, trong lòng hắn đã coi Khương Chỉ Khanh là sư phụ. Hoặc, có thể gọi là sư gia. “Chịu!” Nó nhận được lông chim thì lập tức phi độn rời đi, đâu kịp xen vào chuyện của người khác. Ở đó có tận hai vị nghi chủ, nếu nó không chạy thì khéo sẽ bị bắt làm thú cưỡi mất. “Vì Tô Lâm An và đống thịt kia nên ta không so đo với tên nhóc như ngươi, ngươi mà dám làm phiền ta thì ta sẽ không tha cho ngươi nữa đâu.” Sau khi quát cho một tràng, thú Phệ Căn lại cúi đầu xuống, yên lặng nhìn vết nứt. “Đợi khi gió bão bên ngoài giảm xuống, ta sẽ rời đi.” “Ta sẽ không trông các ngươi nữa đâu.” “Cứu các ngươi thoát khỏi đó đã là ta quá nhân từ rồi.” “Có hai Thiên Tiên che chở cho các ngươi, chỉ cần không bị người khác tìm thấy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.” Nó nhìn khe nứt lẩm bẩm nói, “Nha đầu chết tiệt, ta chẳng nợ ngươi cái gì cả.” Nó mạo hiểm tính mạng cứu người từ trong tay hai nghi chủ, giá đổi lại là ba cánh hoa. Sau này hai bên không ai nợ ai! “Trong miệng các ngươi, ông của ta là đại ma đầu, cha ta cũng là ma đầu. Từ nhỏ họ đã nói với ta, những người được nuôi dưỡng bên ta chỉ là đồ chơi, ta giết người thì có khác gì việc các ngươi giết chó, giết linh thú đâu?” “Ta có thể giết người.” “Người cũng có thể giết ta.” “Nhưng chỉ cần trở nên mạnh hơn, chỉ có ta giết người, chứ không có chuyện người giết ta.” “Hôm nay rơi vào tay ngươi là do ta kém cỏi, ta cũng không có gì để nói...” Tô Lâm An mặc áo bào xanh rách rưới ngồi dựa vào gốc đại thụ, thở hổn hển từng hơi, dường như chỉ nói mấy lời này đã làm hao tổn toàn bộ sức lực của nàng. Mái tóc nàng rối loạn, trên áng tóc đen kia còn vương một đoạn trâm đã bị gãy, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, khóe môi còn đọng máu, chảy dọc xuống cằm như một con rết xấu xí dữ tợn. Tô Lâm An bị thương nặng, không thể chạy nổi nữa. Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, in lên mặt đất từng vòng tròn rực rỡ nho nhỏ, nàng cúi đầu nhìn những đốm sáng đó, nở một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp. Tới thế giới này, nhìn thấy cảnh tượng này, mới biết quyến luyến, mới không nỡ lòng. Vào giây phút này, nàng nào giống một nữ ma đầu xem mạng người như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, phóng tầm mắt đầy nhung nhớ tới dãy núi kia. Đôi mắt màu xanh lam sạch sẽ trong vắt đến nỗi dường như quang cảnh đẹp đẽ nhất của thế gian này đều được phản chiếu trong đó. Chết rồi sẽ không nhìn thấy nữa. Mi mắt dần dần khép lại, giữa khe hở đó, nàng nhìn thấy một người đạp gió lướt mây từ trên cao hạ xuống. Giây phút đó, Tô Lâm An dường như hồi quang phản chiếu*. Nàng mở to mắt, trên gương mặt tái nhợt lại hơi phục hồi sức sống, như nét mực chu sa lan trên tờ giấy trắng, tô điểm thêm cho dung nhan của nàng. * Hồi quang phản chiếu Chỉ hiện tượng người sắp chết bỗng phục hồi tinh thần minh mẫn trước giây phút cuối đời. “Khương Chỉ Khanh, ngươi để ta chết được nhắm mắt có được không?” Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta từng đào mộ tổ nhà ngươi hay sao mà đáng để… một thượng tiên đã phi thăng lên thượng giới như ngươi không tiếc… dùng phân thân cầm lệnh tiên sứ về hạ giới, đuổi bắt ta ngần ấy năm?” Khương Chỉ Khanh này chỉ là phân thân của thượng tiên kia, chỉ có một phần mười sức mạnh của bản thể. Nhưng hắn nắm giữ lệnh tiên sứ, có thể tự do đi lại ở hạ giới, không bị ảnh hưởng bởi linh lực thiên địa của hạ giới, tất nhiên cũng sẽ không dẫn tới lôi kiếp của thiên đạo. Thế nhưng, bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để xuống hạ giới truy sát nàng. Tô Lâm An nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì nàng và Khương Chỉ Khanh có thù oán với nhau từ lúc nào? Nếu thật sự là thâm thù đại hận, trước khi hắn phi thăng hoàn toàn có thể tới giết nàng. Dù sao thì lúc đó tu vi của hắn cũng mạnh hơn phân thân này rất nhiều. Tại sao lên đó rồi lại xuống, quả thực khó lòng hiểu nổi. Phải biết rằng, nàng cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Tuy tu vi nàng không bằng hắn, nhưng một phân thân cũng chẳng làm gì được nàng. Bằng không nàng đã chẳng thể ung dung tự tại sống thêm bảy mươi năm, biết bao nhiêu lần chạy thoát dưới mí mắt hắn. Nếu như không phải do lần tu luyện này bị tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ chẳng rơi vào tình cảnh này. Nhìn Khương Chỉ Khanh đứng trước mặt, cách nàng một trượng không có động tĩnh gì, Tô Lâm An lại bật cười, “Sao không nói gì?” “Hay... chỉ đơn giản là ngươi thích đuổi bắt ta?” Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, “Khương Chỉ Khanh... không lẽ... ngươi thích ta?” Nàng nhìn Khương Chỉ Khanh, hàng mi dài khẽ chớp, cắt đứt gió xuân, dường như có vô vàn tình cảm chất chứa trong đôi mắt tựa làn thu thủy kia, như rượu ngon lâu năm, khiến người ta đắm chìm trong đó. Chỉ tiếc rằng, tiên sứ ở đối diện chẳng hiểu chút phong tình nào. Dù cho nàng nói gì, Khương Chỉ Khanh cũng chẳng đáp lời. Rõ ràng là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm, thế mà lại giống như một tên đầu gỗ. Chẳng phải nói, tu vi càng cao thì phân thân lại càng giống chủ nhân sao. Lẽ nào bản thể của Khương Chỉ Khanh cũng là một tên mặt liệt, không biết nói chuyện? Đã bảy mươi năm trôi qua, chưa từng thấy hắn mở miệng nói một chữ. Xem ra, trời đã định hôm nay nàng chết không nhắm mắt rồi. “Khương Chỉ Khanh, dù gì chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, ngươi không trả lời ta thì thôi, để ta chết thoải mái có được không?” Theo cách nói của đám tu sĩ chính đạo kia thì, Tô Lâm An nàng không thể chết một cách tử tế được. Nàng thực sự có chút sợ, sợ rằng Khương Chỉ Khanh sẽ bắt nàng sống không được mà chết cũng chẳng xong. Khương Chỉ Khanh vẫn không đáp lời, rõ ràng bước chân của hắn rất nhẹ, thế nhưng khi giẫm lên đám lá rụng lại phát ra những tiếng giòn tan. Âm thanh đó, khiến Tô Lâm An căng thẳng. Nàng nhếch khóe môi khô nứt, máu khô dính bên miệng sau khi được lưỡi liếm đi, lại tựa như son đỏ loang ra. Nàng nghiêng đầu mỉm cười, nheo mắt nói “Ngươi không nói gì thì ta coi như là đồng ý rồi nhé.” Tẩu hỏa nhập ma, lửa giận công tâm, sát khí cắn chủ... những oán khí chết trong tay nàng năm đó không tan, giờ bắt đầu cắn nuốt nguyên thần của nàng, hận không thể hút khô máu thịt của nàng. Nàng chợt nghĩ, quả thực thiên đạo có luân hồi. Ác nhân tất có ác báo, cũng có lý. Thế nhưng, ai bảo từ ngày nàng sinh ra, đã là kẻ ác mà người người đều kêu gào muốn diệt trừ chứ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười. Bị hắn đuổi bắt lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi. Nàng nghĩ, Khương Chỉ Khanh dù gì cũng là một thượng tiên, chắc sẽ để nàng ra đi thanh thản. Nhưng mà ngay giây sau, Tô Lâm An - vốn đã sắp tắt thở lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người run rẩy không thôi, quanh người sát khí tuôn trào. Oán khí tâm ma vốn bị giam giữ trong cơ thể nàng dường như mạnh lên vô số lần, dồn dập xông ra, cắn nuốt máu thịt nàng. Đồng thời cũng kích thích nguyên thần của nàng, khiến thần trí nàng tỉnh táo, trơ mắt nhìn bản thân bị vô số cái miệng cắn nuốt... Bỗng, phía trước nàng xuất hiện một miếng ngọc hình vuông. Trên miếng ngọc đó khắc hình một cây bồ đề. Cây bồ đề tản ra ánh sáng xanh lá nhẹ bích quang, chói lọi dần dần bao phủ lấy cả cây đại thụ mà Tô Lâm An đang dựa vào, sau đó che khuất cả bầu trời. Bầu trời vốn đang quang đãng lại tối sầm trong chớp mắt, chỉ duy cây bồ đề này vẫn sừng sững giữa đất trời, tỏa ra bích quang vạn dặm. Mỗi tia sáng lại như một thanh đao đâm vào thân thể nàng. Khiến nàng suy yếu đau đớn và làm những oán khí trên người nàng ngày càng trở nên điên cuồng hơn. Thiên đao vạn quả như thiêu đốt cơ thể, cắt nuốt hồn phách. Nàng đau đến mức chết đi sống lại, nhưng lại chẳng thể chết được. Không biết có phải do ánh sáng màu lục kia hay không mà nàng - vốn đã không thể trụ được nữa lại vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục gắng chịu đựng trong cơn đau đớn tột cùng. Đến khi cả người nàng chẳng còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng đã máu thịt be bét. Quả nhiên, không thể chết tử tế được mà. “Khương Chỉ Khanh, ngươi là đồ khốn nạn!” Nàng cầu xin được ra đi một cách thanh thản, nhưng hắn lại khiến nàng sống không bằng chết. Vào lúc cả người nàng thủng lỗ chỗ, thảm hại vô cùng, Tô Lâm An phát hiện những tâm ma oán khí đang quấn lấy nàng dường như đã phát tiết đủ, khí đen trên người nàng càng ngày càng nhạt dần. Tịnh hóa? Siêu độ? Ngọc bồ đề này có tác dụng hóa giải tâm ma oán khí? Chẳng lẽ Khương Chỉ Khanh muốn cứu nàng? Quả nhiên, vẫn bị mỹ mạo của nàng mê hoặc. Vào giây phút nàng nảy lên hi vọng, trong miếng ngọc bồ đề lại xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay, đánh thẳng vào trán nàng... . Chưởng này mà đã đánh xuống thì không thể không ngỏm? Trước khi chết, Tô Lâm An chỉ kịp gào lên, “Con bà nhà ngươi!” Nguyên thần Tô Lâm An giống như bị hóa thành vô vàn đốm sáng, ào ạt xông vào ngọc bồ đề. Kể từ đó, nữ ma đầu một thời - Tô Lâm An biến mất khỏi thế gian, ác giả có ác báo.

truyện ấn công đức